Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 40: Nhớ anh!




Sau khi nhìn thấy máy bay chiến đấu cất cánh, cụ Lịch về nhà trong quân khu rồi gọi một cuộc điện thoại cho Lịch Mãnh.

“Tiểu Mãnh, Thanh Du có gửi một bưu kiện cho cháu, ông đã để máy bay chiến đấu đưa bưu kiện qua đó rồi, tiểu đoàn trưởng vận chuyển bưu kiện là bác học Hồng. Ông dặn dò ông ấy rồi, nhất định phải đích thân giao món đồ này đến tay cháu, đoán chừng qua vài tiếng nữa là có thể đến chỗ cháu rồi.”

Lịch Mãnh trả lời: “Vâng ạ, ông nội, cháu biết rồi, gần đây sức khỏe của ông vẫn tốt chứ?”

Cụ Lịch nghe ra sự quan tâm trong lời nói của cháu trai lớn đối với ông, vui mừng cười nói: “Ông ở nhà Thanh Du ăn ngon sống tốt, chắc chắn rất tốt, mấy ông bạn già bọn họ cũng qua đây sống ở nhà của Thanh Du cùng ông, ông cũng có người bầu bạn rồi.”

Ông cứ như còn biết trong lòng cháu trai lớn đang nghĩ gì, lại nói với Lịch Mãnh: “Thanh Du bọn họ đều rất tốt, cháu không cần lo lắng cho bọn ông, bản thân cố gắng bảo trọng, bọn ông đợi cháu chiến thắng trở về.”

Lịch Mãnh cũng biết Dung Thanh Du sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chính là muốn nghe ông nội nói một chút tin tức về cô.

Bây giờ nghe thấy cô bình yên vô sự, trong lòng cũng yên tâm rồi.

Tâm tình vừa tốt lên, Lịch Mãnh cũng cười trả lời ông: “Cháu sẽ vậy mà, ông nội, bọn ông cứ đợi tin tốt của cháu đi, cháu nhất định sẽ chiến thắng trở về.”

“Được, cứ như vậy trước nhé, có việc sẽ liên lạc sau.”

“Vâng ạ, tạm biệt ông!”

Cụ Lịch nói xong chuyện chính thì lập tức cúp điện thoại.

Lịch Mãnh bây giờ đang dùng điện thoại của chiến khu, bọn họ cũng không thể cứ chiếm đường dây điện thoại mãi, tránh có việc gấp không thể gọi vào thì lại làm lỡ chiến sự, vậy hai ông cháu bọn họ lập tức phạm sai lầm rồi.

Cụ Lịch sắp xếp xong những việc này thì ngồi xe Jeep trở về thôn Dung gia.

Biên cảnh chiến khu.

Máy bay chiến đấu vận chuyển bưu kiện của kinh đô sau vài giờ bay thì cuối cùng cũng đến vị trí chiến khu của Lịch Mãnh.

Bác học Hồng đợi sau khi những quân nhân tháo gỡ xong bưu kiện trên máy bay chiến đấu, đồng thời để người ký nhận xong xuôi, lúc này ông ta mới cầm gói bưu kiện lớn do cụ Lịch đích thân ủy thác đưa đi để đi tìm Lịch Mãnh.

Lịch Mãnh sau khi nhận được điện thoại của ông nội mình, thì vẫn luôn mong ngóng gói bưu kiện này đến.

Anh vừa nhìn thấy bác học Hồng, lập tức vui mừng cười lên: “Doanh trưởng Hồng, vất vả cho chú rồi!”

Bác học Hồng đưa gói bưu kiện lớn cho Lịch Mãnh, cười đáp lời: “Doanh trưởng Lịch khách sáo rồi, đây là bổn phận của chú, không vất vả!”

Bác học Hồng cũng là đệ tử của quân môn ở kinh đô.

Ông ta và Lịch Mãnh đương nhiên cũng có quen biết, nhưng cũng không tính là quá thân.

Địa vị của nhà họ Hồng còn lâu mới bằng nhà họ Lịch.

Bác học Hồng vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ với Lịch Mãnh hoặc người nhà họ Lịch.

Chuyện hôm nay lại được cụ Lịch đích thân nhờ giúp đỡ, đương nhiên ông ta vô cùng để tâm.

Lịch Mãnh đặt bưu kiện ở một bên, lại hỏi bác học Hồng: “Bọn chú phải lập tức trở về phục lệnh, hay là ở mấy ngày rồi mới đi.”

Bác học Hồng trả lời: “Bọn chú phải lập tức trở về phục lệnh, doanh trưởng Lịch, đợi cậu trở về, chúng ta sẽ tụ họp, thế nào?”

Lịch Mãnh thấy bác học Hồng này mặt mày thanh liêm ngay thẳng, đối nhân xử thế, xử sự và nói chuyện cũng khiến người ta thoải mái, nhìn vào là người có thể kết giao.

Anh cười gật đầu: “Được, đợi sau khi tôi về kinh đô, đến lúc đó sẽ hẹn nhau, tôi mời chú uống rượu.”

Bác học Hồng thành công tiếp xúc với Lịch Mãnh, cũng vui mừng nói: “Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, chú phải trở về phục lệnh, hôm nay phải đi trước một bước, chúng ta gặp lại sau!”

“Được rồi, hẹn gặp lại!”

Lịch Mãnh tiễn ông ta ra cửa, lúc này mới xoay người trở về văn phòng.

Anh mở bưu kiện ra, bên trong còn có từng cái túi nhỏ, chia ra đựng từng cái bình sứ trắng.

Vốn dĩ linh đan đựng trong Tiên phủ tùy thân, toàn bộ đều là bình ngọc.

Nhưng Dung Thanh Du không nỡ lấy những bình ngọc tinh xảo lại có giá trị sưu tầm này để đựng thuốc.

Dù sao, những thứ thuốc này một khi đưa đi thì bình ngọc sẽ không trở về nữa.

Nên cô lập tức đổi thành bình sứ trắng để đựng thuốc.

Bình sứ trắng như vậy, ra bên ngoài mua không mất bao nhiêu tiền, dùng hết không lấy lại được thì cô cũng sẽ không đau lòng.

Lịch Mãnh lục tất cả đồ đạc lên xem một lần, cuối cùng anh nhìn thấy một phong thư dưới đáy bưu kiện.

Anh vội vàng mở ra xem, quả nhiên là thư Tiểu Du Nhi viết cho anh.

Trên bức thư của cô viết một vài lời dặn dò và quan tâm đến anh, cũng viết rõ ràng đưa những món đồ nào cho anh, cái nào là để anh ăn, để anh dùng, cái nào là cho chiến sĩ bị thương dùng.

Cô còn nói, cô sẽ còn luyện chế thêm một vài linh dược.

Nếu anh vẫn còn cần, có thể gọi điện thoại cho cô.

Ánh mắt của Lịch Mãnh dừng lại ở vài chữ cuối cùng — “Nhớ anh, bảo trọng!”

Trong đầu anh, trong nháy mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp với ánh mắt long lanh đó của Dung Thanh Du, như thể lúc này cô đang đứng ở trước mặt anh, nói với anh vài chữ mang ý nghĩa phi phàm.

Anh cũng rất nhớ cô!

Lúc này anh mới thật sự hiểu rõ, hóa ra đây chính là cảm giác nhớ nhung một người.

Một hồi lâu sau, Lịch Mãnh mới thu lại mạch suy nghĩ đang bay xa.

Anh thu lại những linh dược Dung Thanh Du viết rõ cho anh dùng, còn những loại thuốc cầm máu và thuốc trị thương mà cô đóng góp ra xếp gọn vào một cái túi, lập tức đưa đến phía quân y.

Bên phía quân y đang thiếu thuốc đến muốn khóc.

Kỹ thuật y dược của thời đại này, vốn dĩ đã rất lạc hậu.

Mà chiến sĩ chiến đấu hăng hái ở chiến trường tiền tuyến bị thương, cứ một nhóm một nhóm được đưa đến bệnh viện dã chiến tạm thời, bọn họ thật sự không có nhiều thuốc như vậy để cứu người.

Thuốc thang mà Lịch Mãnh đưa tới, đối với rất nhiều chiến sĩ đang quanh quẩn ở bên bờ sinh tử mà nói, thật sự chính là thuốc cứu mạng.

Lúc nữ quân y Trần Ngưng lấy được một lượng thuốc này thì nắm lấy tay Lịch Mãnh, đỏ mắt liên tục cảm ơn: “Doanh trưởng Lịch, thật sự cảm ơn anh, có số linh dược này, có thể sẽ cứu về rất nhiều mạng của chiến sĩ rồi, cảm ơn anh, cũng cảm ơn vị đồng chí quyên tặng số thuốc này.”

Những thuốc này hiệu quả rất lớn, trước đó cô ấy đã từng chứng kiến rồi.

Nếu như không có số thuốc này, cô ấy lại phải tận mắt nhìn một người lại một người chiến sĩ trọng thương, mang theo tiếc nuối và đau khổ rời khỏi nhân thế.

Lịch Mãnh nghiêm túc trả lời: “Bác sĩ Trần, cô không cần khách sáo, có thể cứu được những chiến sĩ này, cô mới là người có công lớn.”

Trần Ngưng than nhẹ một tiếng: “Doanh trưởng Lịch, chăm sóc người bị thương vốn là điều người bác sĩ như tôi nên làm, nhưng có những lúc tôi thật sự một cây chẳng làm nên non, chúng tôi bây giờ thật sự quá khó khăn rồi.”

Lịch Mãnh cũng biết bây giờ đất nước có đủ khó khăn, không chỉ việc thiếu thầy thuốc hay ít thuốc, các loại tài nguyên cũng đều rất khan hiếm.

Anh chỉ có thể an ủi Trần Ngưng: “Bác sĩ Trần, khó khăn rồi sẽ qua đi mà, tôi tin, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Trần Ngưng cũng gật gật đầu: “Đúng đó, tôi cũng tin, khó khăn rồi sẽ qua đi! Doanh trưởng Lịch, vậy tôi đi bận việc trước đây, lần nữa cảm ơn anh và người tốt quyên góp thuốc đó.”

Trần Ngưng nói xong, hướng về phía anh cung kính chào theo nghi thức quân đội.

Lịch Mãnh cũng chào cô theo nghi thức quân đội một cái: “Không cần khách sáo, bác sĩ Trần, vậy cô làm việc đi, tôi về đây!”

Lần đầu sau khi Lịch Mãnh lấy ra những loại thuốc này cứu các chiến hữu, lãnh đạo của chiến khu và quân y Trần Ngưng đều hỏi qua anh, những loại thuốc này là từ đâu mà có?

Lịch Mãnh chỉ nói là một vị cao nhân cho anh, không có nói là do Thanh Du đưa ra.

Còn về bọn họ có điều tra ra là thuốc Thanh Du đưa ra hay không, cứ đợi sau khi bọn họ điều tra ra rồi nói.

Nhưng anh không ngờ tới, sau khi số thuốc này được sử dụng, hơn hai mươi vị chiến sĩ trọng thương rất nhanh đã lập tức được khôi phục cơ hội sống, lại lần nữa kinh động người phụ trách chiến sự lần này – tướng quân Hàn Chấn.

Hàn Chấn lập tức sai người tìm đến Lịch Mãnh, lấy thái độ cực kỳ chân thành hỏi anh: “Doanh trưởng Lịch, tôi muốn thỉnh cầu cậu một chuyện, có được không?”

Lịch Mãnh vừa thấy giọng điệu nói chuyện và thái độ này của tướng quân, cảm giác sự việc có chút không tốt lắm.

Anh dè dặt trả lời: “Hàn tướng quân, chú có việc cứ dặn dò, không cần thỉnh cầu, cháu không nhận nổi đâu.”

Hàn Chấn bình tĩnh nhìn anh, từng chữ từng câu mang theo giọng điệu vô cùng trịnh trọng nói với anh: “Tôi muốn nhờ cậu, mời vị cao nhân chế tạo ra những loại thuốc này xuống núi, được không?”

Lịch Mãnh vừa nghe, quả nhiên là chuyện này.

Anh có chút khó khăn trả lời: “Hàn tướng quân, vị cao nhân này không muốn tiết lộ danh tính, chính là muốn thanh tịnh, không muốn được nhiều người biết đến, chỉ sợ cô ấy sẽ không đồng ý xuống núi.”

Hàn Chấn lại khuyên bảo: “Doanh trưởng Lịch, vị cao nhân này nếu đồng ý quyên góp nhiều thuốc đến như vậy, cô ấy nhất định là một người vô cùng yêu nước, tôi tin cậu nhất định có cách thuyết phục cô ấy, có đúng không?”

Lịch Mãnh nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, Hàn tướng quân, cháu không đảm bảo cháu có thể thuyết phục cao nhân, cháu nhiều nhất chỉ có thể đem ý này của chú chuyển lại cho cao nhân biết, còn cao nhân sẽ đưa ra quyết định thế nào, thì còn phải xem ý của cao nhân.”

Hàn Chấn giơ tay chỉ chỉ anh: “Cậu đúng thật là thằng nhóc láu cá, vậy thế này đi, cứ làm phiền cậu đem ý của tôi chuyển lời lại cho cao nhân biết, Hàn Chấn tôi trịnh trọng đại diện cho tất cả chiến sĩ ở tiền tuyến, chân thành mời cao nhân xuống núi, cứu các chiến sĩ này, chỉ cần cô ấy chịu xuống núi cứu người, quốc gia và quân khu chắc chắn sẽ có hậu lễ đáp tạ!”

Lịch Mãnh có chút khó khăn nói: “Hàn tướng quân, thực ra chỉ cần cao nhân chịu hiến thuốc, có bác sĩ Trần Ngưng bọn họ ở đây, cao nhân có xuống núi hay không, cũng ảnh hưởng không lớn mà!”

Hàn Chấn lườm anh một cái: “Cậu đừng quản nhiều như vậy, chỉ việc chuyển ý của tôi đến là được, còn về cao nhân sẽ nghĩ như thế nào, làm thế nào, để cao nhân quyết định, cậu nhanh chóng đi liên lạc với cao nhân cho tôi.”

Lịch Mãnh thấy việc đã đến nước này, không có cách nào, chỉ đành trở lại văn phòng.

Nhưng anh không có trực tiếp tìm Dung Thanh Du, mà là tìm cụ Lịch thương lượng trước.

“Ông nội, hiệu quả của những loại thuốc đó vô cùng kinh người, bây giờ Hàn tướng quân nói, để cháu đi mời cao nhân xuống núi, ý của ông thế nào?”

Cụ Lịch than nhẹ một tiếng: “Ông biết ngay mà, những loại thuốc này vừa đưa ra, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những tên đó, như vậy đi, ông đi hỏi ý của Tiểu Du Nhi, sau đó sẽ gọi điện thoại cho cháu.”

Lịch Mãnh mang theo ý lấy lòng nói: “Vâng ạ, ông nội, vậy thì làm phiền ông rồi.”

Cụ Lịch hừ nhẹ một tiếng: “Được rồi, ông cúp máy trước đây.”

Ông ra khỏi ra đại đội bộ, lập tức trở về nhà họ Dung đi tìm Dung Thanh Du.

Dung Thanh Du hai ngày nay đều không đến ruộng thí nghiệm làm việc mà nhốt ở trong phòng, đi vào trong Tiên phủ tùy thân luyện thuốc.

“Tiểu Du Nhi, Tiểu Du Nhi…”

Lúc cụ Lịch gõ vang cửa phòng cô, đúng lúc Dung Thanh Du vừa luyện chế xong một lò thuốc trị thương.

Cô nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân một chút, nghiêng mình ra khỏi Tiên phủ tùy thân, mở cửa phòng ra: “Ông Lịch, ông tìm cháu có việc gì ạ?”

Cụ Lịch cười hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, chúng ta có thể đến phòng sách nói chuyện không?”

Dung Thanh Du vừa nghe thì lập tức biết cụ Lịch có chính sự muốn tìm cô.

Cô gật đầu: “Được ạ, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.”

Đợi bọn họ đi vào phòng sách của nhà họ Dung, cụ Lịch để lính cảnh vệ ở ngoài cửa canh giữ, không để cho người khác bước vào.

Dung Thanh Du thấy ông cẩn thận như vậy, vì để đề phòng người khác nghe lén, cô cũng tiện tay bố trí một kết giới ở xung quanh bọn họ.

Cụ Lịch lúc này mới nói với cô: “Tiểu Du Nhi, lúc nãy Lịch Mãnh gọi điện thoại cho ông rồi, thằng bé nói, hiệu quả của linh dược rất kinh người, cứu được rất nhiều chiến sĩ trọng thương, Hàn Chấn tướng quân ở chiến khu bây giờ muốn mời vị cao nhân chế thuốc là cháu xuống núi, không biết cháu nghĩ như thế nào?”

Dung Thanh Du có hơi kinh ngạc: “Bọn họ muốn mời cháu xuống núi? Bọn họ nhanh như vậy đã biết thuốc đó là do cháu luyện chế rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.