Chương 115: Cuộc sống (14)
Lại thêm việc Ana không phải kiểu người thích đi nịnh bợ hay tương tác với người xem, cũng không có kinh nghiệm “câu view” nên phần lớn thời gian vẫn là tự mình bận rộn không để ý đến gì khác.
Trước hàng loạt mưa đạn càu nhàu, Ana chỉ thản nhiên nhún vai:
“Ta cũng không sống dựa vào livestream, rảnh thì xem, không rảnh thì đi, tùy.”
Khán giả:
[[ Khoan đã, không phải tặng hoa tươi cũng được hệ thống cho điểm thưởng a? Không quan tâm người xem vậy có ổn không? ]]
Ana: “...”
Ách. Cái này hình như nàng thật sự quên mất.
Từ đầu đến giờ toàn tập trung lo nhiệm vụ chính, đến chuyện hoa tươi tăng điểm khen thưởng cũng không nghĩ tới.
“Nhưng ta cũng không có cách khác, bây giờ nhiệm vụ vẫn là ưu tiên hàng đầu.”
Ana thở dài, rồi cẩn thận bê cả nồi lẩu đang sôi sùng sục đặt lên bàn ăn ngoài phòng khách, bên cạnh là một cái bếp điện vừa vặn.
Tiếp theo, nàng cũng không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên hô:
“Jarvis tiên sinh, làm phiền thông báo Tony, Anthony cùng Quả Ớt Nhỏ, bảo họ xuống ăn cơm.”
Jarvis, “Tốt.”
Chờ đến khi Tony cùng Anthony từ dưới lầu thong thả bước lên, còn "Quả Ớt Nhỏ" từ trên lầu đi xuống, ba người không hẹn mà cùng đứng khựng tại chỗ, đồng loạt bị cảnh tượng trong phòng bếp làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Tất nhiên, điểm khiến họ kinh ngạc thì không giống nhau.
"Quả Ớt Nhỏ" bị cảnh tượng bàn ăn đầy ắp nguyên liệu nấu lẩu được xử lý gọn gàng, trình bày tinh tế làm cho sững sờ.
Nàng hoàn toàn không nghĩ đến, người này lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy chuẩn bị ra một bàn nguyên liệu đẹp mắt đến mức này. Từng lát thịt, từng cây nấm, thậm chí cả rau cải cũng được cắt chỉnh tề gọn gàng, nhìn vào thôi đã thấy cảm giác thèm ăn dâng trào.
Mà Tony... thì ánh mắt lại dán chặt vào người Ana.
Chiếc quần jean màu vàng nhạt ôm sát, hoàn mỹ tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Áo ba lỗ trắng khoe ra bờ vai mảnh khảnh và làn da trắng nõn, phía dưới áo ẩn ẩn hiện hiện chính là bộ chiến đấu phục được nàng giấu bên trong.
Mái tóc dài màu bạch kim được buộc gọn thành một chiếc đuôi ngựa cao, làm tăng thêm vẻ gọn gàng và chững chạc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như biến thành một đầu bếp cao cấp đầy khí chất và... không thể rời mắt.
“Đại thúc, ta không phải món ăn, nhìn chằm chằm như vậy cung không no được.”
Ana liếc Tony một cái, có chút khinh bỉ mà nhìn hắn, hoàn toàn không giống một thiếu nữ hay e thẹn.
Tony bị nói trúng liền cười ha hả, tỏ ra không hề xấu hổ.
Hắn sải bước đi tới, thoải mái ngồi xuống ghế, tiện tay chỉ vào một đống nguyên liệu trước mặt, mở miệng hỏi:
“Cái này rốt cuộc là ăn kiểu gì? Là ném tất cả vào nồi rồi vớt lên ăn? Hay là phải xâu vào xiên rồi chờ chín? Này… đây chính là cái gọi là ‘nồi lẩu’ mà ngươi từng nói sao?”
Không thể không nói, Tony rất nhanh đã nắm bắt được tinh túy của món ăn này.
Ana nhẹ gật đầu thay cho lời xác nhận.
Ngay lúc "Quả Ớt Nhỏ" cũng vừa vặn ngồi xuống, nàng liền cầm lấy một đôi đũa, giơ lên trước mặt hai người và nghiêm túc nói:
“Dù sao hai người cũng không quen dùng đũa đâu, để ta giúp các người nhúng thịt. Các người chỉ cần ngồi yên ăn thôi là được. Coi như là lời cảm ơn Tony tiên sinh đã thu nhận ta, và Quả Ớt Nhỏ đã chăm sóc mấy ngày qua.”
Nếu không có câu nói sau cùng kia, có lẽ cả Tony lẫn Quả Ớt Nhỏ đều sẽ mời nàng ngồi cùng ăn.
Nhưng bây giờ thì... hai người chỉ liếc nhau, cùng ngầm hiểu mà không nói gì thêm, quyết định yên lặng hưởng thụ tấm lòng của nàng.
Nồi lẩu rất đơn giản, đáy nồi từ trước đã được Ana đun sôi sẵn, bây giờ chỉ cần thả nguyên liệu vào là ăn được.
Mặc dù không có nước chấm đặc biệt, nhưng có muối tiêu chanh cay nồng vẫn khiến người ta hít hà thỏa mãn.
Với hai người trước nay chưa từng ăn qua nồi lẩu như Tony và Quả Ớt Nhỏ, món ăn này không chỉ không tệ, mà ngược lại còn đem đến trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
Nếu ngay từ đầu đã là nồi lẩu phiên bản "chính thống" phức tạp, e là hai người này còn chấn kinh hơn nữa.
Nhưng chính nhờ kiểu đơn giản, nguyên thủy nhất này, mà vị giác của họ được mở ra triệt để.
Chẳng bao lâu, cả ba đã ăn đến mồ hôi đầy đầu, miệng không ngừng hô "thoải mái!"
Ngay lúc Tony nuốt xong miếng thịt cuối cùng, sờ bụng tuyên bố “Ăn no rồi!” thì trước mặt Ana, bảng hệ thống quen thuộc bỗng nhiên bật sáng.
【Hoàn thành nhiệm vụ: Thiết đãi người bản địa dùng món ăn đặc sắc】
【Độ hài lòng: 90%】
【Khen thưởng: +50,000 điểm】
“A? Tony tiên sinh có chỗ nào chưa hài lòng sao?”
Ana lỡ miệng hỏi theo bản năng, vừa thốt ra đã vội đưa tay che miệng.
C·hết rồi! Nàng lỡ để lộ chuyện mình có thể nhìn thấy đánh giá nhiệm vụ...
Quả nhiên, ánh mắt Tony lộ vẻ nghi ngờ: “Sao ngươi lại hỏi vậy?”
Ana cười trừ, giả bộ vu vơ, nhưng Tony cũng không truy cứu, chỉ lười biếng ngả người về sau, thuận tiện nói:
“Thật ra cũng không có gì lớn. Chỉ là, mặc dù có mỹ nữ phục vụ tận tình, món này cũng khá thú vị... nhưng ăn đến cuối lại thấy thịt hơi dày, nước lẩu thì hơi đơn điệu. Vị thì ngon nhưng không đủ đậm đà như trong cửa hàng.”
Nói xong còn không quên nháy mắt với Ana một cái:
“Nếu lần sau thêm nhiều loại thịt khác, hoặc thêm vài loại gia vị thì chắc là trăm điểm luôn đấy.”
Không thể không nói, Tony nói trúng điểm chí mạng.
Thịt mà Ana bận rộn cả buổi sáng mới thái xong, xác thực có hơi… dày.
Thịt dùng để ăn lẩu, nhất định phải là lát mỏng, mỏng đến mức chỉ cần dùng đũa gắp lên, đưa vào nồi lẩ·u đ·ảo qua đảo lại vài cái là có thể ăn ngay gọi là “thịt bò chín ba phần” chính là như thế.
Nhưng mà loại thái thịt đó cần trình độ dao công cực cao, hoặc ít nhất là có máy cắt thịt chuyên dụng.
Hiển nhiên, Ana xuyên qua chưa được bao lâu, không thể đạt tới trình độ đó.
Còn về phần nước lẩu, nàng cũng chỉ mua được một loại đáy lẩu cơ bản “Nước cốt lẩu thái” – cay thì cay thật, nhưng ăn lâu sẽ cảm thấy hương vị có phần đơn điệu.
Dù thêm một chút muối, gia vị, cũng không thể che lấp việc nước lẩu quá đơn điệu.
Nói trắng ra, Tony chấm điểm chín mươi đã là cho nàng thể diện lắm rồi.
Nghĩ tới đây, Ana thở dài một tiếng tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không bất ngờ.
“Dù sao ta ăn cũng rất vui vẻ a.”
Quả Ớt Nhỏ không nhịn được, trừng mắt nhìn Tony, sau đó dịu giọng an ủi Ana.
Tony nhún vai, cũng không keo kiệt mà gật đầu:
“Cám ơn tâm ý của ngươi.”
Chỉ là... hắn muốn không chỉ là lời cảm ơn suông.
Tony ăn xong, tiện tay lau miệng, gọi Quả Ớt Nhỏ:
“Đi theo ta một chút.”
Hai người rời khỏi phòng bếp, đi xuống tầng dưới.
“Ta cũng có chút việc, tỷ tỷ ngươi cứ ăn đi nhé.” Anthony vội vàng ăn nốt miếng thịt trong bát rồi chạy đi ra ngoài.
Ana nhìn mấy người rời đi cũng không để tâm.
Dù sao nãy giờ nàng vẫn bận nấu thịt, gắp rau cho ba người kia, còn chưa ăn miếng nào.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể an tâm ngồi xuống, tự gắp cho mình một phần, hưởng thụ bữa ăn mình vất vả chuẩn bị.
...
Trong phòng làm việc tầng dưới, Tony đóng cửa lại, lập tức đi thẳng vào vấn đề:
“Ta giao cho ngươi việc kia, sao rồi? Obadiah có vấn đề không?”
Quả Ớt Nhỏ hơi lúng túng, áy náy nói:
“Vẫn chưa có cơ hội bắt đầu điều tra. Mấy ngày nay Obadiah luôn ở công ty, ta không có cơ hội tiếp cận. Nhưng tuần sau ông ta sẽ ra ngoài một chuyến, có lẽ... là một cơ hội tốt.”