Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 13: Tàu biển cuồng loạn (10)




Chương 13: Tàu biển cuồng loạn (10)
“Nhưng chúng ta không thể chủ quan. Một khi hết thực phẩm, tình huống sẽ trở nên rất khó khăn. Vì vậy, việc tìm thêm nguồn thực phẩm vẫn là ưu tiên số một.” Amery nói, giọng trầm trầm mà tràn đầy uy nghiêm, như thể là trưởng bối đang quan tâm đến đám trẻ trong nhà.
Anthony cùng Emma không hẹn mà cùng gật đầu.
[ Trên biển ngày mười hai an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười ba an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười chín an toàn vượt qua. ]
“Oa, chúng ta đã trải qua hai mươi ngày rồi, cứ như vậy thì không có gì quá khó nhỉ?” Emma vừa nói, vừa cười tươi như ánh nắng ban mai ấm áp.
“Nếu cứ như này thì càng tốt chứ sao, chúng ta không cần phải quá lo lắng,” Amery vừa nói vừa khẽ vươn vai.
“Nhanh đi, ta ra tứ quý chặt hai!” Anthony vẻ mặt đầy tự tin nói.
“A, ngươi đây là ăn gian! Rõ ràng là ngươi không có đôi K!” Amery gào lên, mắt trợn trừng nhìn Anthony, tay chỉ thẳng vào mấy lá bài trước mặt hắn.
Anthony nhún vai, vẻ mặt vô tội cùng ánh mắt đầy ý cười. “Thúc thúc có chứng cứ không? Bài đây là của ta, chẳng lẽ nó tự xuất hiện chắc?”
Emma ngồi bên cạnh, không nhịn được cười liền hùa vào. “Đúng vậy, thúc thúc thua thì phải nhận, đừng gào lên như vậy. Trên mặt lại nhăn nhó làm nét vẽ lại càng hài hước hơn đấy!”
Amery sững người lại, có cảm giác như b·ị đ·âm thêm một nhát đao vào v·ết t·hương. “Hai người các ngươi... có phải đang liên thủ chống lại ta?!” Mặt của Amery càng ngày càng đỏ, nghiến răng nói.
“A, ta đây là người thành thật, thúc đừng tưởng mình lớn mà vu oan người vô tội,” Anthony vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhưng khóe miệng khẽ cong vì cố nén cười đã bán rẻ hắn.
“Ngươi… ngươi…” Amery tức đến mức tay run lên, chỉ vào Anthony mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Toàn bộ cảnh này đều được chiếu đến phòng phát sóng.
“Ha ha ha, chủ bá đây là bắt nạt người già.
“Chủ bá yên tâm, ta sẽ không nói với Amery là hai người đổi bài đâu.”
“Chủ bá cùng Emma tỷ tỷ chưa bị vẽ nét nào lên mặt cả, nhìn lại khuôn mặt của Amery là ta không nhịn được.”
“Nào mọi người, chúng ta không được cười người già, nhưng nếu không nhịn được thì cứ cười đi, ha ha ha.”

Ngay lúc này, ở bên dưới Boong tàu truyền đến thanh âm.
“Làm, làm gì?.”
“Các ngươi không thể như vậy!.”
“Cứu.”
“Thanh âm đột nhiên im bặt.”
Cả ba người không hẹn mà cùng chạy đến bên cửa sổ, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống bên dưới.
Đúng lúc này, một bóng người bắt ngờ bị ném mạnh ra khỏi phòng bếp. Anthony trừng lớn mắt, cả cơ thể như cứng lại. Người này không ai khác mà chính là thuyền trưởng.
“Phòng bếp hình như đã xảy ra chuyện.” Emma giọng có chút run run nói.
Anthony nhìn không thấy cụ thể tình huống. Chỉ có thể thấy được cảnh thuyền trưởng bị lũ tang thi lao vào gặm đến mức lộ ra cả khung xương, chưa đầy 5 phút, cả cơ thể lung lay mà đứng lên, gia nhập vào đội ngũ tang thi bên trong.
Emma cùng Amery khi thấy cảnh tượng đầy huyết tinh này vì không thể chịu nổi mà chạy thẳng vào nhà vệ bắt đầu nôn khan.
Anthony từ trong không gian lấy ra cuốn sổ bắt đầu ghi lại.
[ Mất 5 phút để l·ây n·hiễm thành tang thi. ]
Cơ thể của thuyền trưởng sau khi nhiễm bệnh không có bất kỳ biến hóa nào quá rõ rệt, hoàn toàn trái ngược với những thay đổi kinh hoàng mà con tang thi hôm trước đã t·ấn c·ông hắn.
Điều khiến Anthony chú ý nhất chính là tại sao thuyền trưởng bị ném ra ngoài, bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Vừa suy nghĩ, Anthony theo bản năng quay về phòng. Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không còn lời nào để nói. Emma cùng Amery đang nằm vật ra sàn, cả hai gương mặt đều không còn huyết sắc.
“A, hai người đây là làm sao vậy?” Anthony cau mày, vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn Emma cùng Amery đang nằm vật ra sàn. Giọng nói mang theo chút lo lắng.
Amery ngẩng đầu lên, vẻ mặt hốc hác không còn chút sức sống, giọng nói đứt quãng, “Ta… ta cảm giác trong bụng không được thoải mái.”
Chưa kịp nói dứt câu, hắn đã ôm miệng, lảo đảo đứng dậy phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Tiếng nôn khan "oẹ, oẹ" vang lên không ngừng.
Amery từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Cả người lảo đảo không còn chút sức lực nào, thậm chí cần phải bám vào tường từng bước chậm rãi di chuyển ra ngoài.

“Chúng ta… chỉ là quá sợ hãi thôi,” Emma dựa vào tường, giọng nói có chút yếu ớt pha lẫn mệt mỏi. Đôi mắt nàng còn chưa hết vẻ hoảng loạn, rõ ràng cảnh tượng vừa rồi đã để lại một cú sốc không nhỏ trong lòng.
“A, tỷ tỷ cùng thúc thúc nghỉ ngơi đi, để ta nấu cho mỗi người một bát mì. Đã lâu rồi chúng ta không ăn đồ nóng.”
Anthony vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, không để cho hai người kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy về góc phòng, lấy từ trong không gian ra cái bếp gas nhỏ. Động tác hắn thoăn thoắt chuẩn bị mọi thứ.
Ngay tại lúc này ở nhà bếp.
“Có ai ngửi thấy mùi mì không?”
Trong góc phòng, một bóng người gầy gò, gương mặt hốc hác, như thể đã rất lâu không được ăn uống đầy đủ. Hắn cố gắng hít lấy hương thơm lan tỏa trong không khí, ánh mắt như sáng lên.
“C·hết tiệt, trong hoàn cảnh như này mà còn có người có tâm trạng ăn uống? Đừng để ta biết là ai, không thì đừng trách!”
Không kìm được mà đập mạnh xuống bàn, khiến thanh âm vang khắp phòng. Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm gầm gừ của dã thú, xen lẫn với những tiếng cào cửa chói tai.
“Im lặng đi, đừng có làm loạn! Muốn c·hết cả đám à?”
Một thuyền viên NPC đứng chắn trước cửa, hai tay giữ chặt lấy tay nắm, cố gắng ngăn không cho mấy thứ bên ngoài xông vào. Giọng gào lên đầy sợ hãi, mồ hôi túa ra trên trán, từng mạch máu nổi lên rõ ràng trên đôi tay đang run rẩy. Cả phòng lập tức chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gầm gừ đầy đe dọa vọng lại từ ngoài cửa.
“Khiêm ca, chúng ta cứ chui rúc ở đây thế này thì không đủ thực phẩm đâu,”
Trong một góc phòng, một thanh niên dáng người hơi mập mạp, nét mặt lo lắng, lén lút sịch lại gần Dung Khiêm. Hắn hạ giọng nói nhỏ, nhưng đủ để những người gần đó cũng nghe thấy. Ánh mắt hắn đảo qua đám người trong phòng.
Nghe được mấy lời này khiến những người xung quanh lập tức chú ý.
Ba người bên cạnh không hẹn mà cùng xích lại gần, ánh mắt dán chặt vào Dung Khiêm. Cả bốn người không hẹn mà cùng im lặng muốn biết hắn định nói cái gì.
Dung Khiêm khoé miệng có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên tia khinh thường.
“Chúng ta là người chơi, làm sao có thể ở chung với mấy loại này được, Lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày, rồi lấy hết lương thực tìm cách lên khoang tàu, thoát khỏi chỗ này.”
Lời nói của hắn khiến cả bốn người có chút sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
“Vậy có phải là quá nhẫn tâm không,” thanh niên mập mạp có chút do dự nói.
Dung Khiêm liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.

“Nhẫn tâm? Ngươi nghĩ thế giới này còn chỗ cho lòng từ bi à? Nếu ngươi không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với ngươi. Giữa sống và c·hết, ngươi chọn cái nào?”
Hắn nhếch miệng, giọng mang theo chút chế giễu.
“Nếu ngươi muốn làm người tốt, thì cứ việc ở lại đây với bọn nó. Nhưng đừng quên, cái giá phải trả có thể là mạng sống của ngươi.”
Lời nói của Dung Khiêm như giội một gáo nước lạnh lên mọi người, khiến không ai dám mở miệng phản bác. Thanh niên mập cúi đầu, nắm tay siết chặt, cũng không dám nói thêm lời nào.
Quay lại phía Anthony, hắn cẩn thận bưng ba tô mì còn b·ốc k·hói nghi ngút ra đặt lên một khung sắt tạm bợ mà bọn họ dùng làm bàn ăn. Hương thơm của mì tỏa ra trong không khí, khiến cái bụng trống rỗng của cả hai người đều kêu lên khe khẽ.
“Thúc thúc, tỷ tỷ, nhanh lại ăn đi, mì đang còn nóng,” Anthony nói, giọng mang theo chút quan tâm.
“Cảm ơn nha, Anthony,” Emma cùng Amery nói gần như cùng lúc, giọng có chút yếu ớt. Hai người cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lại phía bàn ăn.
Anthony nhìn cả hai người, mỉm cười nhẹ. “Không có gì a, hai người mau ăn đi cho ấm bụng, còn lấy lại sức.”
Emma cùng Amery không nói thêm lời nào. Cả hai người cùng ngồi xuống, mỗi người cầm lấy một tô mì. Cả căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn có tiếng xì xụp ăn mì cùng với tiếng nước mì nóng hổi.
Anthony ngồi xuống bên cạnh, nhấm nháp tô mì của mình. Hắn biết, dù chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh như này, nó cũng đủ để trở thành nhân da mỹ vị.
“Oa, cuối cùng cũng sống lại được rồi!” Anthony xoa xoa cái bụng no tròn của mình, cảm giác thỏa mãn không nhịn được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Lâu rồi mới được ăn ngon như này nha, tay nghề của tiểu Anthony càng ngày càng tốt,” Emma vừa cười vừa khen, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng.
Anthony có chút ngại ngùng, tay gãi đầu, mặt thoáng có chút đỏ. “Tỷ tỷ đừng nói quá, chỉ là mì gói thôi mà.”
Amery cười lớn, vỗ vai Anthony. “Đừng khiêm tốn, không có ngươi thì chúng ta còn chẳng biết còn có đồ ăn không, nói gì đến đồ nóng!”
Anthony cười khẽ, ánh mắt lộ chút tự hào. “Vậy đợi khi rời khỏi đây, ta sẽ nấu cho hai người ăn thật nhiều món ngon.”
Emma cười đến mức cong cả mắt, “Được nha, lời này ta nhớ kỹ.”
Cả ba người ngồi nói chuyện chung một chỗ, bầu không khí mang theo chút ấm áp.
Trong phòng phát sóng lúc này, khung cảnh cả ba người đầy ấm khiến người xem cảm nhận được sự yên bình hiếm có.
“Oa, cả ba người ngồi nói chuyện như này không khác gì ba ông cháu nha.”
“Khung cảnh lúc này có chút ấm áp nha.”
“Hu hu hu, ta thật là có chút ghen.”
“Rất là ghen,”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.