Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 27: Hiện Thực (2)




Chương 27: Hiện Thực (2)
Một đạo tịnh lệ thân ảnh bước vào cửa phòng hô lớn, sợi tóc màu vàng óng bị mồ hôi dính tại cái trán, bộ ngực chập trùng kịch liệt.
Anthony miễn cưỡng nâng tay phải lên chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, Pepper Pose tỷ tỷ."
"A!!"
"Anthony, ngươi đã tỉnh lại!” Quả Ớt Nhỏ thét lên một chút, tiều tụy khuôn mặt trong nháy mắt hiện lên có chút kinh hỉ, hai ba bước chạy đến trước giường bệnh nắm chặt tay của hắn.
"Ngươi là buổi chiều tỉnh lại sao?"
"Cơ thể cảm giác thế nào?"
"Có khó chịu chỗ nào hay không?"
"Muốn hay không gọi bác sĩ tới?"
Anthony sửng sốt một chút lập tức phản ứng lại, vị này vừa mới mất đi sinh mệnh trọng yếu nhất nam nhân, tâm tình chập chờn mới có thể kịch liệt như thế.
Anthony khuôn mặt nở ra nụ cười,"Hôm nay là ta từ trước tới nay cảm giác thoải mái nhất một ngày, không cần lo lắng."
Đúng thật là như này rất thoải mái, không cần lo sợ tang thi đuổi chạy khắp nơi, cũng không cần lo lắng khi nào mình bị bom nổ mất đúng thật là rất thoải mái.
"Vậy là tốt rồi." Pepper cũng phát giác được vừa rồi có chút thất thố, lập tức điều chỉnh xong, khống chế giường bệnh nâng lên.
"Cái góc độ này có thể chứ."
"Rất thích hợp."
Đang nói cửa ra vào đi tới một cái mập mạp trung niên nam, trông thấy Anthony trong nháy mắt cũng sửng sốt một chút, có vui vẻ nhưng không thể nói là nhiều kinh hỉ.

Điểm ấy rất là bình thường. Happy gia nhập vào Stark tập đoàn là khi hắn còn rất nhỏ. Nhưng cả hai cũng không gặp mặt nhiều lần nên cũng không quá quen biết.
Anthony hướng hắn gật đầu ra hiệu, đưa tay ra,"Lần lắm rồi mới gặp, Happy · Hogan."
Đêm!
Stark trang viên đèn đuốc sáng trưng, Pepper điện thoại không ngừng vội vã công chuyện của công ty, Happy ra ngoài mua đồ ăn.
Jarvis chế định một bộ khôi phục kế hoạch huấn luyện, cần không thiếu thiết bị. Dinh dưỡng tự nhiên cũng muốn đuổi kịp, như thế nhờ Happy không ai có thể hơn.
Tiền?
Ta.
Stark.
Không có a.
Lão cha còn chưa mở thẻ cho hắn nữa, mượn tạm tiền của Pepper Post tỷ tỷ đi, về để cho lão cha tự đi mà trả.
Anthony có chút hài lòng với sáng ý của mình mà khoé miệng có chút dương lên, tay phải điều khiển xe lăn thông qua thang máy đi xuống tầng hầm. Nơi đó là Tony phòng làm việc.
Đinh!
Cực lớn không gian dưới đất, bên phải bày từ đủ loại định chế xe thể thao, xe cổ tạo thành hào hoa đội ngũ, trong đó thậm chí còn có mấy chiếc mô tô.
Có thể xưng là ô tô kẻ yêu thích mộng tưởng.
Anthony ngồi trên xe lăn, cố gắng điều chỉnh tư thế để đẩy mình lại gần bàn làm việc. Trước mắt hắn, bàn làm việc trông chẳng khác gì một bãi chiến trường. Những vỏ hộp bánh pizza chất đống khắp nơi, lẫn giữa đống mảnh kim loại rải rác. Mùi ẩm mốc cùng dầu mỡ bốc lên khiến hắn nhăn mày, cố gắng bịt chặt mũi để không phải nôn.
“Thật sự không khác gì cái chuồng lợn,” hắn lẩm bẩm, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Ánh mắt hắn liếc quanh bàn một lần nữa rồi duỗi tay ra. Một luồng ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện trên đầu ngón tay, tỏa ra thứ ánh sáng quen thuộc lại xuất hiện.

Chỉ chưa đầy ba giây, cái bàn cùng đống hỗn độn trên đó lập tức biến mất. Anthony chẳng buồn bận tâm quá nhiều, vội vàng kiểm tra không gian bên trong hệ thống. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy cái bàn đang nằm gọn gàng ở một góc.
“Không gian vẫn còn...” Anthony lẩm bẩm, có chút may mắn mà thả lỏng người, bàn tay vô thức vỗ nhẹ lên ngực, nơi trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Sau khi thả cái bàn trở lại chỗ cũ, Anthony điều khiển xe lăn rời khỏi phòng. Hắn men theo con đường quen thuộc lên tầng, tiến về phòng ngủ của mình. Một tháng không ở đây nhưng căn phòng lại sạch sẽ đến lạ thường, không có chút dấu hiệu nào của việc bị bỏ trống quá lâu.
“Jarvis, trong lúc ta không ở đây, có ai từng vào phòng này không?” Anthony ngước lên, hướng câu hỏi đến trợ lý trí tuệ nhân tạo.
Giọng nói đầy máy móc của Jarvis lập tức đáp lại: “Thưa ngài, kể từ khi ngài nhập viện chỉ có Tony đến đây để giúp ngài dọn đồ.”
Anthony hơi khựng lại, một chút bất ngờ hiện lên trong mắt. Hắn biết lão cha Tony Stark vẫn luôn quan tâm đến hắn, nhưng việc một người nổi tiếng là phông lưu lại tự tay dọn phòng cho mình thực sự nằm ngoài dự đoán.
“Hừm, làm hoa hoa công tử mà cũng biết dọn phòng à...” Anthony khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra có chút ấm áp.
Đưa xe lăn đến cạnh giường, Anthony cố gắng dùng sức bò lên giường. Cảm giác mềm mại của chăn gối khiến cơ thể mệt mỏi của hắn thư giãn ngay lập tức.
“Jarvis, chúc ngủ ngon,” Anthony giọng khe khẽ nói.
“Chúc ngài ngủ ngon, Anthony thiếu gia.”
.
5 giờ sáng.
Sắc trời đã hơi sáng, ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ len lỏi qua rèm cửa, để lại những vệt sáng vàng óng ánh trên trần nhà. Phòng ngủ vốn tĩnh lặng nay bừng lên chút sức sống, ánh sáng phản chiếu làm không gian thêm phần ấm áp cùng yên bình.
Trong góc tường, một cánh tay người máy ngẩng đầu lên, trái phải nhìn xung quanh hai cái liền dùng cái kìm kim loại nắm lên một cái bình chữa lửa, "Nhanh như chớp "Đi đến bên cạnh cái giường.
Anthony đang quấn cả người vào cái chăn ngủ say. Tóc màu vàng từng chiếc dựng thẳng lên, giống như từng cái anten dựng ngược lên, trong miệng thỉnh thoảng phát ra thanh âm cùng tiếng cười "tiền, tiền a" nước miếng có chút chảy ra ướt cả một mảnh chăn.
Người máy trên móng vuốt điều chỉnh bình chữa cháy về phía hắn, "Cùm cụp"Một tiếng bột màu trắng phun ra ngoài.

"Phốc.."
"Hụ khụ khụ khụ.. Là ai."
Anthony giật mình trong nháy mắt thanh tỉnh, đưa tay lên ngăn tại trước mắt, đáng tiếc vẫn như cũ ngăn cản không được biến thành người tuyết vận mệnh.
Cái này là gì? Chẳng lẽ là Obadiah tới?
Hụ khụ khụ khụ.. Jarvis mau dừng lại."
Bọt dần dần tiêu thất, Anthony thả tay xuống, phát hiện là Tony chế tác người máy Tiểu ngốc.
So sánh với Jarvis, nó trí năng trình độ cũng không cao, hơn nữa bởi vì cơ thể hạn chế, chỉ có thể đảm nhiệm một chút tương đối đơn giản điểm việc làm.
Anthony lau hết bọt trên mặt, vòng tới sau lưng nó níu lại dây điện nguồn, làm bộ hung ác nói, "Có biết hay không ta là ai."
Có thể là phát giác nguy hiểm tính mạng, tiểu ngốc cấp tốc gật gật đầu.
"Chi chi chi."
"Về sau còn dám hay không."
"Chi chi chi."
"Tính ngươi thức thời. "Anthony ném đi dây điện nguồn, học Tony ngữ khí, "Nhanh chóng thu thập sạch sẽ, có một chút bọt trên mặt đất ta liền đem ngươi quyên cho trường học."
Tiểu ngốc gục đầu xuống" Nhanh như chớp"Đi đến xó xỉnh. Anthony tiến vào thang máy.
Anthony từ trên lầu ngồi xe lăn xuống phòng bếp. Ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ làm căn bếp tràn đầy sức sống. Hắn ngước nhìn quanh, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ một phần là nhờ Jarvis luôn âm thầm duy trì mọi thứ trong nhà.
“Jarvis, chuẩn bị cho ta vài lát bánh mì nướng kèm hai quả trứng ốp la,” Anthony lên tiếng, giọng điệu mang theo chút lười biếng.
“Vâng, thưa ngài. Bữa sáng sẽ được chuẩn bị trong vòng ba phút,” Jarvis đáp lại, giọng nói đều đều nhưng rất mực chuyên nghiệp.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm của bánh mì nướng lan tỏa khắp phòng bếp, hòa quyện với hương thơm béo ngậy của trứng chiên. Anthony ngồi vào bàn, trước mặt là một bữa sáng đơn giản nhưng hoàn hảo. Hắn lấy một ly nước cam từ bên cạnh, nhấp một ngụm, sau đó cầm miếng bánh mì lên, vừa ăn vừa lướt mắt nhìn chiếc TV treo tường phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.