Chương 63: Lần đầu gặp Anthony (3)
Ana nhìn thấy mưa đạn bình luận đang chia làm hai phe tranh luận kịch liệt, lúc này mới chợt nhận ra một vấn đề trọng yếu—Anthony, con trai của người đàn ông giàu nhất nhì nước Mỹ, thế quái nào lại nghèo rớt mồng tơi như thế này?.
Ana vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Anthony: “Này Anthony, ngươi là con trai của Tony mà sao trong trò chơi lại nghèo như vậy a?”
Nghe đến đây, Anthony lập tức dụi mắt, làm bộ như đang lau đi giọt nước mắt không tồn tại. hắn còn cẩn thận hít hít mũi, bộ dạng như thể đã chịu bao nhiêu uất ức.
“Ngươi không biết đâu… Hắn chắc chắn là con quỷ keo kiệt đầu thai! Ai lại keo kiệt với con trai mình như vậy chứ?!”
Nói xong, Anthony còn cố tình làm ra vẻ mặt đau khổ, ánh mắt như chất chứa đầy bi thương, cứ như một đứa nhỏ bị cha ruột vứt bỏ không bằng.
Ana nghẹn lời. Những người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng lặng lẽ đồng cảm. Không ít mưa đạn lập tức bay đầy màn hình.
[[ Ta không ngờ Tony lại keo kiệt với con trai mình vậy, hình tượng hoàn toàn sụp đổ! ]]
[[ Lầu trên có nhầm không? Đây là Tony, không phải Downey, hai người khác nhau đó! ]]
[[ Không cần biết! Từ nay Tony có biệt danh mới—Ông hoàng Ki bo! ]]
Nếu Tony mà nghe thấy mấy lời này, chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết.
Dù sao thì… nếu Anthony chịu ngoan ngoãn nghe lời, theo Tony về công ty thực tập, chỉ cần không gây họa, mỗi tháng tiền lương cũng phải 10.000$ trở lên. Chỉ tiếc là, hắn không muốn.
Sau một hồi kể lể nói xấu lão cha già, cuối cùng Anthony và Ana cũng lên máy bay, chính thức rời khỏi vùng sa mạc c·hết tiệt này.
“Tony, nàng là ai?” Trên máy bay, Rhodey thượng tá đang quan tâm một phen Tony vấn đề sức khỏe phía sau, lập tức đưa ánh mắt tập trung đến Ana trên thân.
Xinh đẹp như vậy cô nương, nhường Rhodey thượng tá sinh ra hiểu lầm đấy ý nghĩ.
Ana phát giác được Rhodey thượng tá trong ánh mắt có một loại nào đó là lạ ý tứ, không khỏi liếc mắt, đoạt trước nói, “Đừng hiểu lầm, ta mặc dù là Tony fan hâm mộ, nhưng mà ta cùng hắn cũng không phải loại quan hệ đó, chúng ta hôm nay mới nhận biết. Ta gọi Ana.”.
Tony ngồi bên cạnh đáp, “Không sai, chúng ta mới vừa quen không lâu, kỳ thực ta cũng không biết nàng là ai.”.
Rhodey thượng tá ánh mắt mới biến thanh tịnh một chút, gật gật đầu báo cho biết một chút liền không lại để ý tới Ana.
"Đúng rồi Anthony, ngươi tỉnh lại từ khi nào vậy?." Tony đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt chợt bừng tỉnh nhìn về phía Anthony.
Ngồi trong góc, Ana cũng nhanh chóng xích lại gần, hai mắt sáng rỡ vẻ hóng chuyện.
Anthony đang ăn ngập miệng đồ ăn vặt, nghe thấy câu hỏi này thì giật nảy mình. Một miếng bò khô cay xè chưa kịp nhai kỹ đã làm cổ họng hắn bỏng rát, sặc sụa ho liên hồi. Không nói hai lời, Anthony vơ vội chai nước bên cạnh, ngửa cổ tu hơn nửa chai, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
"Ta cũng vừa mới tỉnh mà thôi." Anthony vỗ vỗ ngực, lại rất tự nhiên xé thêm một gói bò khô khác, tiếp tục bỏ vô miệng nhai.
Tony cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Đây đã là lần thứ hai ngươi đột ngột ngất xỉu rồi."
Anthony nghe vậy, động tác trên tay hơi khựng lại, ánh mắt chợt trở nên sâu xa.
Sau vài giây trầm tư, cậu chậm rãi nói: "Ta đang bị một loại bệnh n·an y·, không thể chữa nổi."
Ana: "..."
Tony: "???"
Căn phòng rơi vào một khoảng lặng kỳ dị.
Anthony thở dài, cầm miếng bò khô tiếp tục nhai. Hắn đây chẳng phải đang bị hệ thống kéo vào một trò chơi sinh tồn chó má gì đó sao? Không biết khi nào sẽ m·ất m·ạng, vậy chẳng phải cũng xem như bệnh n·an y· à?
Tony nhìn Anthony chằm chằm, ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Rõ ràng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tìm ra kẽ hở.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của lão cha già, Anthony chỉ nhún vai, bộ dạng lười giải thích. Cậu cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng thầm nghĩ—dù sao cũng chẳng thể nói ra sự thật, vậy cứ để ông ấy tự tưởng tượng đi.
ngồi ở một góc Ana, thấy không có chuyện gì để hóng nữa liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói thật đây là lần thứ nhất nàng đi máy bay, cảm giác thật là khó chịu, nàng giống như có chút say máy bay.
Đây là máy bay trực thăng của q·uân đ·ội, không giống như máy bay bình thường, chẳng những tạp âm quá lớn, thân máy chấn động cũng rất mạnh liệt, đối với người lần thứ nhất đi thử mà nói, cảm giác không ổn chút nào.
“Nếu như ta có thể tự mình phi hành liền tốt, ” Ana nhỏ giọng thở dài, nếu muốn mua động cơ bay lượn thì phải cần có đại lượng lớn điểm khen thưởng, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
“Cái này muốn ngày tháng năm nào mới có thể gọp đủ điểm khen thưởng a, ” Ana không cam lòng nói lầm bầm, lại cảm thấy cái hệ thống này cũng quá hố cha, lại có lẽ là nàng bị nhằm vào ?.
Bỗng nhiên, một đầu mưa đạn gây nên Ana chú ý.
[[ Không biết dẫn chương trình có thể hay không nhìn thấy mưa đạn, cũng không biết bây giờ chuyện phát sinh rốt cuộc có phải là thật sự hay không, tóm lại dẫn chương trình không nên nản chí a, ngươi suy nghĩ một chút, toàn thế giới có hơn bảy tỷ người, cái này trực tiếp gian hướng người xem ở trong phạm vi toàn thế giới, dù là chỉ có 8 tỷ cư dân mạng, trong đó chỉ có mấy chục triệu người chú ý ngươi, mỗi tháng cũng có thể ném cho ngươi mấy trăm nghìn đóa hoa tươi. Lại chia cho một trăm, Một trăm hoa tươi hối đoái một cái điểm khen thưởng, đó cũng là mấy chục nghìn điểm khen thưởng a. ]]
[[ Một tháng mấy chục nghìn, mười tháng chính là mấy trăm nghìn. Hơn nữa dẫn chương trình không phải còn có thể thông qua hoàn thành người xem cho nhiệm vụ thu được điểm khen thưởng sao? Nếu như hết thảy thuận lợi, trong một năm liền có thể lần thứ nhất thăng cấp a?. ]]
Cái màn đạn này làm Ana hai mắt tỏa sáng, “Đúng thế, mặc dù không thể nạp tiền khen thưởng, toàn bộ người xem đều có thể nhận được hoa tươi, kiếm điểm khen thưởng cũng không phải quá khó a. ]]
Bởi vì máy bay tạp âm quá lớn, tăng thêm người trên máy bay lực chú ý toàn ở Anthony trên thân, cho nên Ana tự lẩm bẩm không có người chú ý tới.
Nhưng mà trực tiếp gian khán giả lại chú ý tới một sự kiện, đó chính là, bọn hắn mưa đạn là có thể bị Ana nhìn thấy.
[[ Oa, nữ thần cầu sủng hạnh. ]]
[[ Nữ thần, ta muốn cho ngươi sinh con khỉ. ]]
[[ Nữ thần, nhìn ở đây nhìn ở đây. ]]
Ana sắc mặt càng ngày càng đen, lộn xộn cái gì, lại cho nàng sinh con khỉ, rõ ràng là đang s·àm s·ỡ nàng.
Không có đi để ý tới những cái kia không có chút nào dinh dưỡng mưa đạn, Ana lâm vào trầm tư, “Ngoại trừ hoa tươi hối đoái điểm khen thưởng, nhiệm vụ muốn làm thế nào đâu?”.
Nàng còn không có từng nhận được nhiệm vụ, hơn nữa hệ thống nói qua, cái gọi là nhiệm vụ là muốn từ người xem trong màn đạn ngẫu nhiên tuyển, cái này khiến Ana đau đầu, nàng có loại dự cảm không tốt.
[[ Dẫn chương trình, ngược bây giờ cũng không có chuyện gì làm, bằng không ngươi hát một bài a?. ]]
Bỗng nhiên, một đầu không đáng chú ý mưa đạn nhẹ nhàng đi qua.
Không có ai chú ý tới cái màn đạn này, liền Ana cũng không có chú ý đến, nhưng mà rất nhanh, hệ thống truyền đến nhắc nhở, [ Nhiệm vụ, vì trực tiếp gian người xem các lão gia
hát một bài ca. Nhiệm vụ ban thưởng, vượt qua một nửa người xem hài lòng thu được 10 nghìn điểm khen thưởng. Vượt qua 75% người xem hài lòng thu được 20 nghìn điểm khen thưởng; Thu được tất cả mọi người hài lòng ban thưởng 100 nghìn điểm khen thưởng. ]