Chương 96: Tiếng tru trắng (17)
Mỗi hộ trong tiểu khu đều phải cử người ra hỗ trợ, góp sức góp lực là điều không thể thiếu.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng tình nguyện nghe Anthony đứng đó thao thao bất tuyệt.
Người không muốn phối hợp, kiểu gì cũng có một hai tên.
Những kẻ này tính toán rất khôn, nghĩ rằng tất cả đều sống trong cùng một tiểu khu, người khác làm tốt phòng bị thì chẳng phải cũng bảo vệ được mình đó sao?
Nhưng đối với loại người này, đến lượt Amery và Emma ra tay "giáo dục" một phen.
Nếu nói chuyện tử tế không thể tiếp tục, thì dùng vũ lực trấn áp chính là lựa chọn tốt nhất.
………….
Ngoài ra, ngay cả vợ của Liễu Hoài An cũng xuất hiện. So với Anthony nói khô cả miệng, chỉ cần nàng ta lặng lẽ đứng đó, đã có uy lực hơn bất kỳ lời khuyên nhủ nào.
Một nhà ba người, giờ chỉ còn lại một mình nàng sống sót, trong tình cảnh điên điên dại dại, ánh mắt trống rỗng đứng giữa quảng trường, quả thật so với bất kỳ hồi chuông cảnh báo nào cũng có sức răn đe hơn nhiều.
---
Từ buổi trưa hôm đó, toàn bộ cư dân tiểu khu bắt đầu một đợt cải tạo lớn quanh nơi ở.
Đặc biệt là trên đỉnh tòa tháp nơi này được đặt một cái loa lớn đã cải tiến, chỉ cần gõ nhẹ một tiếng là vang vọng khắp bốn phương tám hướng, dùng làm tín hiệu cảnh báo.
Ngày thứ 19 kể từ khi trò chơi bắt đầu, nhiệt độ lại tiếp tục hạ xuống, đã chạm mốc âm 10 độ.
Và lần đầu tiên, bên ngoài tiểu khu thật sự xuất hiện một nhóm người có ý định c·ướp b·óc.
Không đông lắm, chỉ hơn mười người.
Nhưng họ phải đối mặt với mấy chục cư dân đang cầm xẻng sắt, cờ lê, chảo… từ trên đống bao đất dựng thành tường chắn.
Hai bên giằng co một hồi, nhóm người kia cũng nhanh chóng hiểu ra, quả hồng vẫn là phải chọn quả mềm để bóp.
Mà nơi này rõ ràng không phải dễ bóp.
Không có kết quả, bọn họ đành lặng lẽ rút lui.
Hiệu quả của việc liên minh lần đầu tiên thể hiện rõ rệt.
Cư dân trong tiểu khu đều rất phấn khởi, làm việc gì cũng thấy nhiệt huyết dâng cao.
---
Ngày thứ 20 trong trò chơi.
Nhiệt độ giảm xuống âm 16 độ.
Bên ngoài bắt đầu đổ tuyết lớn.
Công tác phòng ngự trong tiểu khu về cơ bản đã hoàn tất, trời lạnh như thế này, chẳng ai muốn bước chân ra khỏi cửa.
Anthony gần như dính luôn vào bên cạnh bếp lò, không rời đi nửa bước.
Hắn ngồi co ro bên bếp sưởi âm tường, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy nhót bên trong.
Cố gắng nhớ lại đợt đánh nhau cùng đám khủng bố, lúc đối mặt với hàng loạt mưa đạn bay qua, hắn đã làm như thế nào để thu toàn bộ vào không gian?.
Tự dưng, hắn nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
Nếu có thể thu lửa vào không gian, chẳng phải tiện lợi hơn rất nhiều sao?
Nghĩ là làm, Anthony thử vươn tay, muốn thu lấy một phần ngọn lửa vào trong không gian của mình.
Nhưng kết quả lại chẳng khác gì trò đùa.
Ngọn lửa thì vẫn nguyên đó, chẳng động tĩnh gì. Ngược lại, hắn thu vào được... một khúc củi cháy dở.
Chơi cái cây búa gì vậy?!
Không có khả năng a.
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn mà chẳng được tích sự gì, Anthony bực tức mà vung tay lên một cái.
Và chính vào khoảnh khắc ấy.
Ngọn lửa trong bếp sưởi bỗng theo tay hắn phụt ra!
Như một con tiểu hỏa xà, ngắn ngắn mà linh hoạt, lượn một vòng rồi vờn quanh giữa hai tay hắn.
Anthony hoàn toàn không có chuẩn bị, lập tức bị dọa sợ tái mặt.
Ngọn lửa thoát ly khỏi khống chế, phần lớn vụt tắt ngay sau đó, chỉ còn vài đốm hỏa tinh rơi xuống sàn và tấm thảm lông phía dưới.
Và chỉ trong tích tắc.
Những đốm lửa đó chạm vào thảm liền tối sầm, ngọn l·ửa b·ùng l·ên cháy lan bốn phía!
“Mẹ nó! cháy!”
Anthony hoảng loạn nhảy dựng, vội vàng muốn d·ập l·ửa.
Đúng lúc ấy.
“Tránh ra.”
Amery xách theo ấm nước từ phía sau bước tới, tiện tay đẩy Anthony sang bên, lạnh nhạt nói xong liền dội thẳng một xô nước ấm lên đ·ám c·háy.
Lửa tắt, nhưng tấm thảm thì cháy đen một mảng, ướt sũng, nhìn mà thấy xấu hổ.
“Chân ngươi là CO2 đấy à? Vớ cũng không mang, mà cũng định lấy chân đi d·ập l·ửa?”
Amery lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, giọng nói không mặn không nhạt.
Anthony đỏ mặt sờ sờ mũi, định mở miệng giải thích chuyện vừa rồi, đột nhiên sờ đến phía dưới cái mũi dính dính.
Anthony cúi đầu liếc nhìn tay mình, lại chảy máu mũi.
hắn vội vã ngẩng đầu lên, rút hai tờ giấy từ hộp, vo tròn rồi nhét vào hai bên lỗ mũi.
Phần giấy còn lộ ra ngoài khá dài, nhìn xa xa cứ như hai chiếc ngà voi… chưa phát triển đầy đủ.
Amery liếc mắt nhìn qua, suýt nữa nghẹn cười:
“Anthony, ngươi không thể chú ý một chút hình tượng a?”
Anthony thản nhiên đáp:
“Tình hình sống c·hết như thế này rồi, còn chú ý hình tượng làm gì?”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng la thất thanh.
“Đang đang đang.”
Tiếng đập dồn dập vang lên, khẩn thiết như hồi chuông cảnh báo.
Mọi người trong tiểu khu lập tức chạy ra khỏi nhà, tụ tập lại ở quảng trường trung tâm.
Lúc này, ở bên ngoài tiểu khu.
Trên đại lộ Tây Bắc, một đám người đã tụ lại.
Tính sơ sơ cũng phải sáu, bảy chục tên, hầu hết là thanh niên trai tráng, trong đó đàn ông chiếm đa số.
Anthony đứng trên tầng lầu cao nhất, ánh mắt sắc bén đánh giá.
Đám người này mặc đồ cực kỳ tạp nham.
Ít ai mặc áo bông thực sự, phần lớn chỉ có quần áo mùa thu, thậm chí mùa hè.
Trên người bọn chúng quấn đủ loại chăn, thảm, vải vóc, thứ gì có thể giữ ấm là khoác lên tất cả.
Mắt chúng nhìn về phía bên trong tiểu khu, nhìn đống chướng ngại vật được dựng lên tạm bợ, nhìn cư dân đang vũ trang đứng canh.
Ánh mắt đám người bên ngoài lấp lánh ánh sáng màu xanh lục, hệt như một bầy sói đói.
Khó đối phó.
Chỉ cần liếc qua ánh mắt đó, Anthony liền đưa ra kết luận.
Giày có đế còn sợ kẻ đi chân trần, mà kẻ đi chân trần lại càng sợ đám người không muốn sống.
Khác với mấy đợt c·ướp b·óc lác đác trước đây, lần này rõ ràng sẽ là một trận tử chiến.
---
Bông tuyết rơi xuống ngày càng dày đặc.
Rất nhanh đã phủ kín mặt đất một lớp tuyết mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức chỉ cần đứng đó vài phút, hàng lông mày cũng đóng một tầng sương mỏng.
Không khí ở hiện trường, lại căng thẳng như một thùng thuốc súng sắp bùng nổ.
Trong tiểu khu, mọi người nắm chặt v·ũ k·hí tự chế trong tay nào là xẻng sắt, cờ lê, dao bếp, chày cán bột… từng đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước.
Bầu không khí như đóng băng, chỉ chờ ai đó ra tay trước.
Cho đến khi, trong đám người bên ngoài, một tên đàn ông mặc chỉnh tề nhất trên người khoác cả một tấm thảm lông bất ngờ hét lớn một tiếng!
“LÊN CHO TA!!!”
Đám người phía sau hắn lập tức như dã thú lao ra!
Vượt qua bức tường chướng ngại cao hai mét, như chó săn đói mồi, xông thẳng vào bên trong!
“Chuẩn bị! Chuẩn bị sẵn sàng!!”
Một tiếng hô lớn từ dưới đất vang vọng khắp tiểu khu, cư dân đứng bên dưới ngẩng đầu hét lên, truyền tin cho tầng trên.
Trên lầu, phần lớn là lão nhân và phụ nữ. Mỗi người đều cầm một chậu lớn trong tay, không phân biệt nước ấm hay nước lạnh, ầm ầm dội thẳng xuống đầu đám xông vào.
Nhiệt độ thấp đến mức vừa hất xuống chưa được bao lâu, nước đã kết băng. Người nào không né kịp, ướt sũng cả thân, lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, ngay cả chân tay cũng run rẩy.