Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 98: Tiếng tru trắng (19)




Chương 98: Tiếng tru trắng (19)
Ngay sau đó, hắn dựng khẩu súng trường, viên đạn nhồi sẵn, liên tục nổ súng về phía trước, ép toàn bộ đám người của Phạm Thoại phải rút vào trong các công sự, không dám xông lên.
"Emma tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?!"
Trong tích tắc thay đạn, Anthony tranh thủ cúi xuống kiểm tra Emma. Thấy máu vẫn rỉ ra từ v·ết t·hương ở chân, hắn lập tức móc ra một đống thuốc cầm máu, giảm đau, cùng mấy loại linh tinh trong túi, thô lỗ nhét vào tay nàng.
"Tự xử lý đi, đừng có thò đầu ra!" hắn trừng mắt, giọng gấp gáp.
---
Ở phía đối diện, Phạm Thoại nheo mắt nhìn người vừa lao tới, dùng hỏa lực cực mạnh cứu đi kẻ tử thù của mình, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lẽo.
"Emma, ngươi làm ta thất vọng đấy. Đến cả mạng cũng cần một đứa trẻ con tới cứu?"
Vừa nói, hắn vừa lắp lại đạn cho khẩu súng ngắn, ánh mắt lóe lên sát ý.
Cơ hội tốt như thế này, hôm nay mạng của Emma, hắn phải lấy bằng được.
---
Bên công sự, Emma mặt mày trắng bệch, môi run lên nhưng ánh mắt có chút rã rời. nàng nhìn Emma một cái, khàn giọng.
"Xin lỗi."
Một câu nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy tự trách.
Lẽ ra, là nàng dẫn hắn đến chiến tháng a.
Không phải kéo hắn sa vào hiểm cảnh.
"Để ta thu hút hỏa lực. Phạm Thoại rất khó chơi nên ngươi chạy trước đi."
"Khó đối phó thì càng không thể bỏ ngươi lại!"
Anthony siết súng, giọng dứt khoát.
"Ta là loại người thấy nguy liền chạy chắc?!"
Hắn nhìn qua bên ngoài xem, tình hình vẫn căng thẳng nhưng chưa đến mức tuyệt vọng.
"Yên tâm đi, bên này nổ súng dữ vậy, Amery thúc thúc nhất định sẽ tới chi viện nhanh thôi!"
Chúng ta chỉ cần… trụ vững!
---
Phía đối diện, Phạm Thoại nở một nụ cười lạnh.
"Có chút bản lĩnh."

Hắn rút ra từ trong áo hai quả lựu đạn đen bóng, như hạch đào nằm gọn trong lòng bàn tay hắn xoay chuyển.
Lựu đạn ở trên hải đảo rất là hiếm có, nhưng dùng trên người Emma, coi như đáng giá.
"Chơi đến đây là hết."
“Pằng!”
Hắn kéo chốt an toàn, đếm ngược ba giây rồi ném mạnh về phía công sự nơi Emma và Anthony đang ẩn náu.
---
"Lựu đạn!"
Emma đôi mắt trừng lớn, gần như không nghĩ ngợi mà lao thẳng sang che lên người Anthony, ôm chặt lấy người hắn.
“BÙM!!”
Một t·iếng n·ổ long trời, đất chuyển.
Công sự sụp đổ từng mảng, khói bụi cuồn cuộn thổi tung lên trời.
---
Anthony cảm thấy cả người như bị hút ra khỏi thân xác.
Tiếng nổ làm hắn ù cả tai, đầu óc choáng váng. Nhưng ngoài vết xây xát nhẹ ra hắn vẫn bình an vô sự.
Vì toàn bộ chấn động đều bị Emma gánh hết.
Máu tươi từ vai và lưng nàng thấm ra ngoài áo, từng giọt nóng hổi nhỏ xuống tay hắn.
"Emma tỷ tỷ…?"
Giọng hắn run run.
Emma không nói gì. Vẫn ôm lấy người hắn, bất động.
Lúc này, lớp trang phục dày cộm trên người hắn đã bị lửa thiêu sạch, để lộ phần da thịt cháy rụi đỏ rực bên trong, máu thịt lẫn lộn, nhìn mà giật mình. Khuôn mặt nàng cũng be bét máu, nhìn mà giật cả mình.
"Emma tỷ tỷ!"
Anthony còn chưa kịp cúi xuống kiểm tra thương thế của Emma, thì viên lựu đạn thứ hai đã lại bay tới!
Phạm Thoại vừa nghe thấy tiếng hét to của Anthony phía đối diện, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đắc ý như thể thắng lợi đã nằm trong tay. Nhưng ngay vào khoảnh khắc hắn cho rằng Emma chắc chắn phải c·hết, một chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra. Viên lựu đạn kia… đột nhiên lại quay về bên chân hắn.
Nụ cười nơi khóe môi hắn cứng đờ.
“Mẹ nó…” Phạm Thoại chưa kịp chửi ra tiếng, đã phải bật người lên để né tránh lựu đạn nổ tung ngay phía sau hắn.

Hắn tuy thoát được một mạng, nhưng những tên đồng bọn không phản ứng kịp phía sau thì c·hết sạch một mảng.
Phạm Thoại kinh hãi, ánh mắt lập tức khóa chặt hai người đang nấp sau chướng ngại vật. Chuyện quái gì vừa xảy ra? Lựu đạn đó… là ai ném?
Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, đối diện Anthony lại như được kích phát tiềm năng, khí thế trên người hắn thay đổi hoàn toàn, như thể vừa mới mở ra công tắc chiến đấu!
Chính hắn cũng không hiểu vừa rồi mình làm sao làm được, chỉ là một khoảnh khắc hắn muốn quả lựu đạn đó bay trở lại. Và nó thật sự… bay theo ý nghĩ của hắn!
Một chiêu, quét sạch hơn nửa phe địch.
Anthony cảm giác như năng lực của mình vẫn chưa thật sự được phát huy hết.
Nhưng hắn không có thời gian để thở vì kẻ địch còn lại đã xông lên!
Ánh mắt Phạm Thoại lạnh xuống. Hắn không còn kiên nhẫn nữa. Tổn thất quá lớn, hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng!
Tiếng bước chân dồn dập áp sát, làm lòng Anthony căng như dây đàn. Nghĩ đến năng lực kỳ lạ của mình, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu.
hắn muốn cược một phen!
Từ sau chướng ngại vật Anthony bước ra.
Bên kia, đám người Phạm Thoại nhìn thấy chỉ là một cậu nhóc, lại càng sửng sốt, đây không phải là Anthony đây sao. Phạm Thoại cười khinh miệt.
"Emma, ngươi thật thảm đến mức phải để một cái nhóc con che chắn trước mặt sao?"
Giọng điệu Phạm Thoại tràn đầy khinh bỉ.
“Ta từng xem qua nhiều video chiến đấu của ngươi rồi Anthony, không biết g·iết được ngươi có thể lấy hết vật phẩm không gian không.”
Phạm thoại có chút tham lam mà nhìn chằm chằm Anthony như đang nhìn một khối thịt mỡ đang b·ốc k·hói nghi ngút.
Nhưng nụ cười của hắn chưa kịp giữ lâu.
Anthony giơ một tay lên, năm ngón tay chậm rãi siết lại, ánh mắt như thép lạnh.
Cái loại lực lượng quỷ dị kia vừa bộc phát, tất cả v·ũ k·hí trong tay đám người Phạm Thoại trong nháy mắt biến mất.
“Cái quái gì vậy?!”
Đám thuộc hạ hoảng loạn nhìn đôi tay trống trơn của mình, ánh mắt như thấy quỷ. Ngay cả Phạm Thoại, kẻ luôn kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này cũng phải đứng sững tại chỗ, vẻ mặt khó mà tin nổi.
“Thằng nhóc này…”
Khóe môi hắn co giật, đáy mắt hiện lên tia hứng thú cùng sợ hãi.
“Có chút ý tứ. Không, là rất có ý tứ!”
Anthony vung tay, súng trường c·ướp được liền hướng phía đối phương mà nổ súng!

“Phanh phanh phanh!”
Tiếng súng dồn dập vang lên như mưa rào, đám người Phạm Thoại từng tên một đổ gục xuống, không kịp phản ứng.
“Cạch.”
Đúng lúc Anthony nhắm chuẩn Phạm Thoại định bắn viên cuối cùng, trong nòng súng đã không còn đạn.
Phạm Thoại lạnh lùng liếc hắn một cái, rút chủy thủ bên hông, thân hình nhanh như báo, lao thẳng về phía hắn!
Nhưng ngay lúc ấy.
"Ầm!"
Một luồng sức mạnh vô hình như từ hư không giáng xuống, giống như một bàn tay khổng lồ vặn chặt lấy hắn!
“Rắc!”
Tiếng xương cốt ma sát chói tai vang lên.
Phạm Thoại cảm giác nửa người trên của mình như bị xé rách ra khỏi thân thể, nội tạng như bị nhấc lên, từng cơn đau đớn như muốn c·hết đi sống lại!
"Aaaaa!"
Hắn gào thét như dã thú, ánh mắt nhìn về phía Anthony đối diện tràn đầy hoảng sợ.
"Thằng nhóc này… rốt cuộc là cái gì?! Quái vật sao?!"
Anthony lúc này cũng không dễ chịu.
Máu mũi từng dòng nhỏ giọt, chảy qua cằm xuống cổ áo. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung, ý chí của hắn gần như chỉ còn lại một câu.
“Giết hắn.”
Tai Anthony bắt đầu ù đi, trong não đang phát ra cảnh báo từ hệ thống.
[ Cảnh Báo: Ngươi chơi số 00001 nên dừng lại, ngài đang sử dụng lỗi trò chơi. ]
[ Cảnh Báo. ]
[ Cảnh Báo. ]

Emma nằm bên cạnh dường như đang nói gì đó, nhưng hắn nghe không rõ. Tất cả cảm giác đều bị nỗi giận dữ cùng ý chí sát lục lấn át.
Mu bàn tay hắn gân xanh nổi lên, ngón tay như móng vuốt rút chặt, muốn nghiền nát kẻ trước mặt!
“Aaaaaa!!”
Phạm Thoại thét dài trong tuyệt vọng, cảm giác ngũ tạng như bị xé ra, từng khối thịt trong cơ thể như đang bị kéo ra ngoài!
Hắn nhìn người trước mặt tóc rối bù, mắt đỏ rực, máu me đầy mặt, tựa như ma quỷ từ địa ngục bò lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.