Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 29: Quyền lực trên bàn đàm phán




Chương 29: Quyền lực trên bàn đàm phán
Phòng nghỉ nhỏ tràn ngập ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn trần. Bàn gỗ sáng màu được bày sẵn hai tách cà phê nóng, khói nghi ngút bốc lên, lan tỏa hương thơm dễ chịu.
Trần An thoải mái tựa lưng trên chiếc sofa, ngón tay lướt nhanh qua màn hình điện thoại, ánh mắt chăm chú theo dõi những dòng tin tức đang bùng nổ sau buổi họp báo.
Phía bên cửa sổ, Tiến sĩ Viktor đứng yên lặng, ánh mắt xa xăm, dường như chìm sâu trong suy tư.
“Ngươi chắc chứ, An?” Giọng nói trầm ngâm của hắn phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Để ta nhận hết công lao liệu có thật sự ổn không? Dù sao, ProtoVita chỉ hoàn thiện được nhờ vào chính ngươi.”
Trần An không rời mắt khỏi màn hình, giọng nói bình thản như thể đã dự liệu trước câu hỏi này.
“Không sao đâu. Nếu không có danh tiếng của ông, ai sẽ tin rằng một người vô danh như tôi lại tạo ra được một loại thuốc thần kỳ như vậy? Chưa kể, chỉ cần nhìn tuổi của tôi, họ đã dễ dàng gán mác bịp bợm rồi.”
Hắn nghiêng màn hình điện thoại về phía Viktor, hiển thị hàng loạt bình luận trên mạng xã hội.
“Đây này, ngay cả khi họ biết là ông, vẫn có người bảo đây là tin giả. Nhưng điều đó không quan trọng. Danh tiếng của ông đã giúp đẩy nhanh tiến độ dự án. Bây giờ, chúng ta chỉ cần thêm nhà đầu tư và đối tác sản xuất.”
Trần An nhấp một ngụm nước, ánh mắt sắc sảo lướt qua màn hình điện thoại, nơi hàng ngàn bình luận đang bùng nổ về buổi họp báo vừa kết thúc.
Một vài tin trên đó là câu like câu View nhưng cũng có vài tin nhìn qua là biết người đăng là ai, hay nói đúng hơn là ai đã nhờ các nhà báo tung tin.
Tiến sĩ Viktor gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
“Không vấn đề gì. Ta đã liên hệ với ZdravPharma, công ty hàng đầu về dược phẩm sinh học ở Nga. Họ từng là đối tác thân thiết của ta trước khi ta đến Việt Nam.”
Hắn ngừng lại, nét mặt thoáng vẻ đắc ý khi nhớ đến mấy sự kiện cách đây một tuần.
“Ban đầu, họ không hài lòng khi ta bỏ dở các dự án ở châu Âu để sang đây. Nhưng giờ… với ProtoVita, họ không thể làm ngơ. Họ vừa gọi điện báo rằng đã cử đại diện cấp cao tới thương thảo.”
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Giọng nói trầm, nghiêm nghị của trợ lý Alexei vọng vào từ bên ngoài.
“Tiến sĩ, cô Anastasia Volkov, đại diện từ ZdravPharma, đã đến.”
Tiến sĩ Viktor mỉm cười, nét mặt pha chút hiểu ý.
“Nhanh hơn ta tưởng. Hẳn là họ lo ngại chúng ta có thể chọn đối tác khác.”

Ông chỉnh lại chiếc áo khoác trước khi bước tới cửa. Trong khi đó, Trần An vẫn thản nhiên ngồi lại, mắt liếc qua những dòng tin tức mới nhất.
Cửa mở ra, để lộ một người phụ nữ khoảng 35 tuổi với dáng vẻ thanh lịch nhưng đầy uy quyền cùng khí chất của một giám đốc cấp cao.
Anastasia Volkov bước vào, từng bước chân của cô đều mang theo sức nặng của một người đã quá quen với việc dẫn dắt những cuộc đàm phán quan trọng. Bộ vest đen sắc sảo ôm lấy dáng người mảnh khảnh, cùng mái tóc bạch kim được buộc gọn như một lời tuyên bố về sự hoàn hảo.
Trong ánh sáng ấm của căn phòng, sự xuất hiện của cô như làm lu mờ tất cả. Trần An, vẫn ngồi điềm nhiên trên ghế sofa, khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua vẻ tò mò.
“Tiến sĩ Viktor, thật hân hạnh được gặp lại ông.” Giọng nói của cô chuẩn mực, nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ của một doanh nhân dày dạn kinh nghiệm.
Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua căn phòng, và khựng lại một chút khi ánh mắt chạm phải chàng trai trẻ đang ngồi có vẻ thoải mái trên ghế sofa.
Trong khoảnh khắc, sự bình thản của hắn làm cô cảm thấy như bị thách thức, một cảm giác xa lạ mà cô hiếm khi gặp trong các cuộc đàm phán.
Người trước mặt quá trẻ, quá tự tin, và không hề có vẻ gì là lo ngại trước một nhân vật dày dạn kinh nghiệm như cô. Trong suy nghĩ Anastasia nhanh tróng đưa ra các phán đoán dựa trên các thông tin mà cô có được.
‘Cậu trai trẻ này… không thể chỉ là trợ lý hay phiên dịch viên đơn thuần. Tiến sĩ Viktor vốn là người rất cẩn trọng trong các mối quan hệ. Có lẽ… chính cậu ta mới là người bạn đồng hành mà ông ấy nhắc đến trong buổi họp báo.’
Tâm trí Anastasia thoáng mâu thuẫn. Cô vừa thán phục sự điềm tĩnh khác thường của Trần An, vừa tự hỏi liệu điều này xuất phát từ tài năng thực sự hay chỉ là sự ngạo mạn của tuổi trẻ. Cô hít một hơi thật sâu, nén lại sự nghi ngờ để giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp.
Lấy lại sự bình tĩnh, Anastasia giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi. Cô bước thẳng tới Trần An, chìa tay ra với thái độ tôn trọng, như thể trước mặt cô là một nhà khoa học kỳ cựu, chứ không phải một chàng trai trẻ tuổi chỉ mới 24.
“Xin chào, tôi là Anastasia Volkov, đại diện từ ZdravPharma. Rất hân hạnh được gặp cậu.”
“Cậu là Trần An, đúng không? Tôi đã thấy cậu trên các bản tin về tiến sĩ.”
Trần An thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Đặt điện thoại xuống bàn, hắn bắt tay cô một cách tự tin. Ánh mắt sắc sảo của hắn như đối đầu với ánh mắt đầy bản lĩnh của cô.
“Rất hân hạnh, cô. Tôi là Trần An.”
Giây phút ấy, cả hai như đang dò xét đối phương. Một bên là nữ doanh nhân kỳ cựu, với sự sắc sảo của người từng trải trong các cuộc đàm phán đầy áp lực. Một bên là nhà khoa học trẻ, nhưng sự bình thản, tự tin của Trần An khiến Anastasia cảm nhận được một thứ gì đó vượt xa tuổi tác.
Ánh mắt Anastasia lướt nhanh từng chi tiết trên gương mặt Trần An, như thể cố gắng tìm thêm thông tin có lợi cho cuộc đàm phàn.
Nhưng sự bình thản của Trần An lại giống như một bức tường, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Cô cảm giác như mình đang đối diện với một đối thủ nguy hiểm, không phải vì hắn lớn tuổi hay từng trải hơn, mà chính vì sự tự tin lạnh lùng vượt xa tuổi tác.

Trong đầu cô, bất giác một giả thuyết mà ngay cả bản thân cô cũng hoài nghi.
‘Liệu cậu nhóc này chỉ là ‘đồng hành’ hay chính là người thực sự dẫn đầu trong trò chơi này?’
Tiến sĩ Viktor đứng bên cạnh, quan sát cảnh tượng trước mắt với một nụ cười hài lòng.
“Anastasia.” Tiến sĩ cất lời, phá vỡ không khí căng thẳng. “Chúng ta bắt đầu cuộc thảo luận chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Anastasia gật đầu, ánh mắt không còn sự nghi ngờ. Cô ngồi xuống ghế, đặt tập tài liệu lên bàn, sẵn sàng cho một cuộc thương thảo quan trọng.
...
Bên trong căn phòng họp sang trọng nhưng kín đáo, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn trần tập trung chiếu xuống chiếc bàn gỗ dài. Trên mặt bàn, những tập tài liệu được sắp xếp ngay ngắn, trong khi không khí như bị nén lại bởi sự đối đầu thầm lặng giữa hai bên.
Anastasia Volkov ngồi thẳng lưng, dáng vẻ uy quyền, đôi tay đan lại trước mặt để giữ vẻ điềm tĩnh. Cô là người dày dạn kinh nghiệm trong các cuộc đàm phán, nhưng lần này lại có chút khó chịu, khó giải thích.
Đối diện cô, Trần An, một chàng trai trẻ tuổi, ngồi dựa lưng vào ghế, nét mặt thoải mái nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như lưỡi dao, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
Hắn bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một giọng điềm nhiên, nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đó là sự quyết đoán không thể lay chuyển.
“Chúng tôi cần một chi nhánh sản xuất độc lập tại Việt Nam trong vòng 4 tháng. Toàn bộ cơ sở đó sẽ do chúng tôi trực tiếp quản lý, không phải ZdravPharma.”
Nghe điều này Anastasia nhướn mày một cách tinh tế, nhưng chưa kịp đáp lời, Tiến sĩ Viktor đã tiếp lời, giọng nói điềm đạm nhưng không kém phần cứng rắn.
“Dĩ nhiên, việc này sẽ đảm bảo sản lượng và giảm chi phí sản xuất. Quan trọng hơn, chúng tôi muốn ProtoVita-T có thể tiếp cận tầng lớp bình dân, với giá cả hợp lý nhất. Đó là sứ mệnh của chúng tôi.”
Anastasia vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong tâm trí cô đang xoay chuyển dữ dội. Những yêu cầu mà bên đối tác đặt ra chẳng khác nào một cú đấm thẳng vào lợi ích cốt lõi của ZdravPharma.
‘Một chi nhánh sản xuất độc lập chỉ trong 4 tháng? Toàn bộ quyền kiểm soát nằm ngoài tay bọn họ? Đó chẳng khác nào để một chi nhanh của công ty tự phát triển thành đối thủ cạnh tranh tiềm tàng trong tương lai.’
Thêm vào đó, tỷ lệ chia lợi nhuận 6-4 nghiêng hẳn về phía họ rõ ràng là bất lợi, phải biết lợi nhuận hợp tác chia sẽ công thức cao nhất là 3-7, vì công ty họ phải đảm nhận cả chi phí sản xuất cùng chế tạo thuốc.
Điều đó có nghĩa ZdravPharma không chỉ phải đầu tư một khoản lớn ban đầu để xây dựng cơ sở cho Trần An, mà còn gần như mất quyền kiểm soát trong một dự án có tiềm năng sinh lợi khổng lồ.
Cô hơi ngả người về phía sau, đôi tay lướt nhẹ qua tập tài liệu trước mặt như để che giấu sự do dự. Trong đầu cô, các giải pháp thương lượng mềm mỏng bắt đầu được phác thảo.
Nhưng khi Anastasia còn đang cân nhắc, giọng nói lạnh lùng của Trần An bất ngờ vang lên, như một lưỡi kiếm sắc lẹm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Dĩ nhiên, nếu ZdravPharma cảm thấy điều kiện này quá khó khăn, tôi vẫn còn nhiều lựa chọn khác.”
Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Anastasia, đầy áp lực.
“Các tập đoàn y dược lớn từ Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, thậm chí là Mỹ đều đã gửi lời mời hợp tác. Tôi tin rằng họ sẽ không ngần ngại đầu tư lớn để sở hữu ProtoVita-T, nhất là khi... nó có thể khiến 70% các loại thuốc khác trên thị trường trở thành đồ cổ.”
Lời nói của Trần An như một cú đấm chí mạng khiến Anastasia không thể không thở dài nặng nề. Cô hiểu rõ rằng toàn bộ kế hoạch thương lượng ép giá của mình đã thất bại.
Không còn lựa chọn nào khác. Trần An không chỉ nắm được điểm yếu của ZdravPharma mà còn ở thế thượng phong hoàn toàn trong thương lượng.
Nếu Anastasia không ký ngay bây giờ, khả năng cao là Trần An sẽ thực sự hợp tác với Mỹ, vì với hắn bây giờ hợp tác với ai cũng là như vậy, chỉ là ai đưa ra giá cao và thành ý nhất thôi.
Thậm chí ngay lúc này hắn còn đang có một kế hoạch khác, là chờ đến lúc gần kề sự kiện mạt thế diễn ra hắn sẽ bán công thức này lại cho các bên còn lại để kiếm thêm một khoản.
Hít một hơi sâu để giữ lại vẻ chuyên nghiệp, Anastasia ngẩng đầu lên. Giọng nói của cô kiên định, nhưng sự ngạo mạn ban đầu đã biến mất.
“…Tôi chấp nhận các điều khoản.”
Trần An thoáng nhếch môi, nhưng Anastasia không để hắn có cơ hội lấn lướt thêm. Cô lập tức thêm vào một điều kiện với giọng nói chắc chắn.
“Tuy nhiên, tôi có một điều kiện bổ sung.”
Anastasia nhìn thẳng vào Trần An, ánh mắt không hề nao núng.
“ZdravPharma sẽ được quyền ưu tiên thương mại quốc tế với tất cả các sản phẩm phụ trợ liên quan đến ProtoVita-T. Đó là điều duy nhất tôi cần để cân bằng đầu tư.”
Trần An thoáng nheo mắt, nét mặt trở nên sắc bén hơn. Nhưng rồi, hắn cười nhẹ, như thể điều kiện này đã nằm trong dự liệu từ trước.
Hắn gật đầu đồng ý, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy quyền.
“Thỏa thuận được chấp nhận.”
Anastasia thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không thể giấu được cảm giác cay đắng. Cô biết mình vừa ký vào một thỏa thuận có phần bất lợi, nhưng cũng nhận ra rằng ProtoVita-T là thứ không thể bỏ lỡ, ngay cả khi cái giá phải trả là quá đắt.
Ở phía đối diện, Trần An và Tiến sĩ Viktor trao đổi ánh mắt nhanh chóng. Một nụ cười khẽ lướt qua môi họ, cuộc đàm phán đã diễn ra đúng như kế hoạch.
Cánh cửa phòng họp mở ra, ánh sáng từ hành lang chiếu rọi lên những gương mặt vừa trải qua một cuộc chiến trí tuệ đầy căng thẳng. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài chuyên nghiệp ấy, những ý đồ ngầm và những nước cờ chiến lược vẫn chưa hề kết thúc.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.