Chương 59: Kẻ Mộng Mơ Trong Bóng Tối
Tiếng cửa sắt nặng nề rít lên trước khi đóng lại, âm thanh kim loại lanh lảnh xuyên thấu không gian như một vết dao cắt vào sự tĩnh lặng c·hết chóc.
Bên trong căn phòng giam nhỏ hẹp, ánh sáng vàng nhạt hắt qua ô cửa nhỏ trên cao chỉ đủ chiếu sáng một góc tường. Khánh ngồi bó gối, lưng tựa vào bức tường lạnh buốt của buồm giam, đôi vai gầy guộc của hắn co lại như chống chọi cả một thế giới vô hình đang đè nặng.
Trên tay hắn là một tờ giấy nhăn nheo, đã sờn mép như từng trải qua hàng chục lần bị nhàu nát rồi lại được vuốt thẳng.
Bàn tay cầm cây bút chì than, từng nét vẽ hiện ra chậm rãi, như thể hắn sợ phá vỡ một điều gì đó thiêng liêng.
Đôi mắt của hắn, đôi mắt không còn ánh lên sự sống động của tuổi trẻ, bỗng như dịu lại, trở nên mềm mại hơn khi những đường nét dần khắc họa một khuôn mặt nhỏ nhắn.
Linh.
Cô bé trong hình có đôi mắt to tròn, trong veo như mặt hồ buổi sớm.
Mái tóc mượt mà được hắn vẽ một cách tỉ mỉ, từng sợi như gợn sóng mềm mại quanh khuôn mặt thanh tú. Nụ cười của Linh hiện lên sau cùng, nụ cười e ấp, tựa như ánh nắng hiếm hoi của ngày đông giá lạnh.
Khánh ngừng tay, nhìn vào bức vẽ với ánh mắt như xuyên qua thời gian, xuyên qua mọi rào cản của thực tại. Cô em gái bé nhỏ vô tình bước vào cuộc đời hắn trong một chiều mưa xối xả.
Hai mảnh đời bất hạnh gặp nhau, không phải để xoa dịu v·ết t·hương của nhau, nhưng lại trở thành nguồn sáng duy nhất cho những tháng ngày tối tăm.
Cây bút chì trên tay Khánh run lên, rồi bất giác hắn đặt nó xuống. Ngón tay chai sần của hắn lướt nhẹ lên bức vẽ, như thể sợ rằng nó sẽ tan biến nếu chạm mạnh hơn.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt trái lặng lẽ rơi xuống, chạm vào góc tờ giấy, tạo nên một vệt ẩm nhỏ.
"Thằng Khánh lại vẽ nữa kìa."
Một giọng nói trầm đục vang lên từ phòng giam bên cạnh, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Đó là ông Thành, người đàn ông với mái tóc đã bạc quá nửa, nhìn qua khe hở giữa các song sắt.
Ánh mắt ông không còn sự sắc sảo của tuổi trẻ, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu lắng.
"Thằng nhỏ tội nghiệp." Ông lẩm bẩm, như nói với chính mình. "Nó đáng lẽ không nên rơi vào đây."
Từ góc xa, giọng nói của Hòa, một thanh niên trẻ tuổi mới nhập trại, cất lên, tò mò hơn là cảm thông.
"Ông Thành, ông biết gì về nó à? Tôi nghe nói nó g·iết người. Có thật không?"
Ông Thành không trả lời ngay, chỉ im lặng một lát, không phải một nụ cười mà là cái thở dài thấm đượm nỗi buồn cùng sự đồng cảm.
"Giết người thật." Ông nói, giọng đều đều nhưng nặng như chì. "Nhưng nó không phải loại máu lạnh. Thằng nhỏ có lý do. Một lý do mà những kẻ như chúng ta... có thể hiểu."
Những lời thì thầm len lỏi qua các phòng giam. Câu chuyện của Khánh được kể lại qua nhiều miệng người, mỗi người một góc nhìn. Một số kẻ chế giễu sự bồng bột của hắn, nhưng đa số chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Khánh sinh ra ở một vùng ven thành phố, nơi những mái nhà xiêu vẹo chen chúc nhau, và những giấc mơ thường bị c·hôn v·ùi dưới lớp bụi bặm của nghèo khó.
Mẹ hắn mất sớm, cha nghiện rượu, và tuổi thơ của Khánh là những ngày chạy trốn khỏi đòn roi, cố gắng tìm kiếm từng bữa ăn để nuôi em gái nhỏ.
Linh, cô bé với đôi mắt trong sáng, là tất cả đối với hắn. Vì em, hắn sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả đánh đổi giấc mơ làm họa sĩ.
Nhưng số phận chẳng bao giờ ưu ái những người như Khánh.
Vào cái hôm đó khi hắn trở về nhà, không còn tiếng cười ngây thơ của Linh ra chào đón hắn, mà chỉ còn một căn phòng tối tăm, u ám chờ đấy.
Còn Linh, cô em gái nhỏ của hắn nằm co ro trên nền nhà lạnh lẽo, mái tóc rối bù bết lại vì máu.
Khuôn mặt con bé sưng phù đến mức khó nhận ra, một bên mắt thâm tím và gần như nhắm chặt. Dọc cánh tay gầy guộc, những vết bầm tím loang lổ hiện rõ dưới ánh đèn vàng vọt. Bàn tay nhỏ bé run rẩy, khẽ ôm lấy bụng, nơi chiếc áo trắng đã nhuốm đỏ bởi những vệt máu thấm qua.
Khánh lao đến bên em, đôi tay run run không biết nên chạm vào đâu, sợ làm đau thêm. Đầu gối Linh cũng rách toạc, để lộ v·ết t·hương sâu đầy đất cát.
Cổ tay em hằn rõ những vệt đỏ bầm như thể bị xiết chặt bởi dây thừng hay bàn tay thô bạo. Mỗi tiếng thở của Linh như một lời kêu cứu yếu ớt, hòa lẫn với những tiếng nấc nghẹn ngào.
Mọi thứ trong Khánh như sụp đổ. Sự tuyệt vọng, cơn giận dữ cuồn cuộn bùng lên, nhưng hắn gạt bỏ tất cả để bế Linh trên tay.
Cơ thể em ấy nhẹ bẫng, nhưng mỗi bước chân của hắn lại nặng trĩu. Linh lả đi, đôi mắt khép hờ, đôi môi tím tái run rẩy như muốn nói gì đó mà không thành lời. Máu từ v·ết t·hương thấm ướt chiếc áo cũ, lan ra cả tay hắn, nóng hổi và nặng nề như đè thẳng lên trái tim người anh trai.
Khánh lao ra khỏi nhà, đôi chân như không còn cảm giác, miệng khản đặc kêu cứu.
“Cứu với! Có ai không?” Nhưng tiếng kêu của hắn chỉ khiến những cánh cửa xung quanh khẽ hé ra rồi vội vàng đóng sập.
Một vài hàng xóm đứng từ xa, nhìn bằng ánh mắt e dè pha lẫn sợ hãi. Không ai dám bước tới, không ai đưa tay giúp đỡ. Những ánh mắt ấy như những lưỡi dao khắc sâu vào tâm khảm Khánh, làm hắn vừa tuyệt vọng, vừa căm phẫn.
“Tôi có tiền, làm ơn đi cứu em tôi với.” Khánh hét lên, giọng khản đặc trong tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ gầy gò, đi con xe máy cũ kỹ từ góc đường tiến lại gần.
Đó là chú xe ôm già mà Khánh từng đôi lần thấy qua.
“Nhanh đưa con bé lên, để chú chở đi bệnh viện!” Giọng chú khẩn trương, ánh mắt đầy thương cảm. Không nói thêm lời nào, Khánh bế Linh trèo lên chiếc xe.
Chú xe ôm vừa rồ ga, vừa liếc nhìn Linh qua gương chiếu hậu, miệng không ngừng an ủi.
“Cố lên con, sắp đến bệnh viện rồi!” Nhưng Linh không đáp, chỉ tựa đầu vào ngực Khánh, thân hình nhỏ bé run nhẹ theo từng nhịp thở yếu ớt. Khánh cúi đầu, áp má vào mái tóc em, đôi mắt đỏ ngầu đầy bất lực.
Hắn không thể khóc, không dám khóc. Mọi sức lực còn lại trong hắn đều dồn vào việc giữ chặt em ấy, như thể chỉ cần buông lỏng, Linh sẽ rời xa mãi mãi.
Chiếc xe máy rẽ ngoặt vào cổng bệnh viện, ánh đèn trên trần sáng rực chiếu lên khuôn mặt bơ phờ của Khánh, đầy những vệt máu khô và mồ hôi.
Khánh lao vào phòng c·ấp c·ứu, miệng không ngừng gào lên.
“Bác sĩ, cứu em tôi với! Làm ơn cứu nó!” Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, đưa Linh lên cáng. Đôi tay Khánh bị kéo ra khỏi em, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy dù chỉ một giây.
Hắn ngã quỵ xuống ghế chờ, đầu óc quay cuồng với nỗi đau và phẫn uất. Hình ảnh ánh mắt sợ hãi của những người hàng xóm thoáng qua, trộn lẫn với tiếng thở yếu ớt của Linh. Tất cả như những vết dao xoáy sâu vào trái tim hắn, để lại một cảm giác vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng của sự bất lực và thù hận.
Sau khi các bác sĩ đã xác nhận tình hình của con bé, Khánh không nhớ mình đã lao ra khỏi bệnh viện như thế nào, cũng không còn tỉnh táo để nghĩ đến hậu quả.
Hắn tìm thấy gã chủ nợ ở góc con hẻm, miệng đang nhả khói thuốc và cười khinh khỉnh cùng đàn em. Trong cơn cuồng nộ, Khánh lao vào gã với tất cả sức lực.
Hắn không nhớ mình đã cầm dao từ lúc nào, chỉ biết khi định thần lại, gã cùng mấy tên đàn em đã nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi, ánh mắt trợn trừng đầy hoảng loạn.
Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Những lời buộc tội dội xuống như búa tạ. Không ai quan tâm đến lý do, chỉ biết rằng Khánh đã g·iết người mà không phải chỉ một.
Kết án tử hình.
Trong trại giam, Khánh ít nói. Hắn chỉ vẽ.
Những bức tranh của hắn đầy màu sắc, không phải màu thực tế, mà là sắc màu của hy vọng và giấc mơ. Một xưởng vẽ nhỏ, những bức tranh treo trên tường, và Linh đứng đó, cười rạng rỡ như ngày nào.
"Tôi từng thấy một trong những bức vẽ khác ngoài em gái của nó." Ông Thành nói, giọng chậm rãi như đang hồi tưởng.
"Một bức tranh vẽ con chim đang sải cánh bay lên bầu trời. Trên nền trời ấy, nó viết. ‘Tự do không bao giờ có giá quá rẻ'. "
Hòa chỉ biết nuốt khan lặng im. Một lúc sau, hắn mới ngập ngừng hỏi.
"Nó có hối hận không, ông?"
"Hối hận?" Ông Thành cười khẩy.
“Thằng nhỏ không hối hận vì đã g·iết mấy gã kia. Nhưng nó day dứt. Vì hành động của nó, con bé Linh giờ phải chịu thêm nổi cô đơn tủi nhục. Đó mới là điều giày vò nó mỗi ngày."
Hôm nay là ngày hành quyết, bầu trời xám xịt. Tiếng bước chân của những viên cai ngục vang lên trên hành lang lạnh lẽo.
Khánh đứng dậy, đặt cây bút chì xuống bên cạnh bức tranh chưa hoàn thành. Đó là hình ảnh một con diều đang bay cao cùng với em gái của hắn, kéo theo dòng chữ.
"Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một cơn gió, tự do và không vướng bận."
Khi cánh cửa phòng giam mở ra, hắn bước đi mà không quay đầu lại. Những tù nhân khác nhìn theo, có kẻ cúi đầu, có kẻ nén tiếng thở dài. Tiếng cửa đóng lại lần nữa, khép lại câu chuyện của một kẻ mộng mơ trong bóng tối.
...
Tác nay suy, mấy ông cũng suy cùng đi.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.