Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Chương 12: Chương 12




Tôi nhanh chóng đưa tay ra rồi khóa trái cánh cửa lại kêu lên một tiếng ‘cạch’ rõ ràng.

Trước khi mà mọi chuyện còn chưa được tính sổ một cách rõ ràng và rành mạch, thì đừng có một ai ở đây lại mơ tưởng đến việc có thể rời khỏi đây được.

Sắc mặt của bác dâu cũng đã bắt đầu thay đổi rồi: “Này Nam Nam, cháu đang định làm cái gì vậy hả?”

Bác cả của tôi thì lại kết hôn khá muộn, nên đứa em họ của tôi còn nhỏ hơn tôi đến tận bảy tuổi lận.

Vào cái năm mà cậu ta vừa mới lên bốn tuổi, thì bác cả cùng với bác dâu mới lần đầu tiên dẫn cậu ta về nhà của chúng tôi chơi.

Họ nói rằng một đứa bé trai đang ở vào cái tầm tuổi đó thì thường rất hiếu động và nghịch ngợm, nên đã bảo tôi là chị thì cần phải nhường nhịn em nhiều hơn một chút.

Ngay vào cái ngày hôm đó, thì mái tóc của tôi đã bị nó giật cho trụi cả một mảng lớn, máu mũi thì cứ thế mà chảy ra ròng ròng không ngừng.

Thế nhưng đứa em họ của tôi thì cũng chẳng hề khá khẩm hơn là bao nhiêu đâu.

Nó đã bị người ta đưa thẳng vào trong khoa cấp cứu chuyên về chấn thương chỉnh hình của bệnh viện ngay sau đó.

Kể từ đó trở đi, thì ông bà ngoại của tôi nếu như có nhớ đến đứa cháu trai của mình thì cũng chỉ có thể gọi điện thoại để mà nói chuyện, hoặc là phải tự mình bắt xe để mà đi lên tận Thượng Hải mà thôi.

Tôi cũng không hề rõ ràng là mình giống ai nữa, thế nhưng từ khi còn bé cho đến lúc lớn lên, thì tôi chưa từng bao giờ biết sợ hãi bất kỳ một ai cả.

Khi còn ở trường học, thì tôi chính là một thủ lĩnh của cả đám trẻ con trong xóm.

Rõ ràng là một đứa con gái, thế nhưng lúc nào tôi cũng chỉ để một mái tóc ngắn cũn cỡn, rồi lại còn hay đút cả hai tay vào trong túi quần mà bước đi một cách đầy vẻ ngang ngược nữa.

Trông tôi lúc đó hơi có chút giống với lại nhóc “Na Tra” đang rất nổi tiếng vào cái thời gian này vậy.

Còn về phương diện học hành, thì tôi lại vừa tỏ ra vô cùng thông minh lại vừa rất chịu khó nữa, nên năm nào tôi cũng đều đứng ở vị trí đầu tiên của cả trường, các thầy cô giáo thì vừa yêu quý lại vừa cảm thấy bất lực với tôi.

Ở trong nhà hay là ở ngoài ngõ, hễ cứ không phục điều gì là tôi lại ngay lập tức phá bĩnh cho bằng được, nên đừng có một ai lại nghĩ đến cái chuyện có thể gây sự được với tôi cả.

Bà ngoại của tôi thì lại bị một cái chứng bệnh đó là sạch sẽ đến mức cực độ, ngay cả ông ngoại của tôi khi muốn lên giường ngủ thì cũng đều phải thay một bộ đồ ngủ riêng biệt nữa.

Còn ga trải giường thì ngày nào cũng đều phải được thay mới một lần.

Chỉ duy nhất có một mình tôi là dám cả gan bưng cả bát cơm lên rồi ngồi chễm chệ ở trên giường của bà mà ăn thôi.

Ngay ở dưới mí mắt của bà, tôi lại còn dám cả gan vắt chéo cả hai chân lên mà ăn nữa chứ.

Ấy vậy mà bà lại chưa từng bao giờ mắng tôi lấy dù chỉ một lần nào cả.

Bởi vì bà biết rất rõ một điều rằng, tôi hoàn toàn có thể thật sự hất cả cái bát cơm đó lên trên chính chiếc chăn làm bằng tơ tằm mà bà vô cùng yêu quý.

Bọn họ thì cũng không phải là chưa từng bao giờ đánh tôi đâu, chỉ có điều là họ còn chưa kịp đánh cho tôi phải cảm thấy sợ hãi thì đã bị chính tôi phản đòn lại rồi.

Đầu của tôi lúc đó còn đang phải quấn cả một lớp băng trắng toát mà tôi vẫn còn dám cả gan đốt luôn cả cái bộ rèm cửa ở trong nhà nữa cơ đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.