"Cái chuyện mà được giải tỏa nhà cửa ấy, thì ngay cả một đứa trẻ con như là con bé Lâm Thắng Nam đây mà nó còn biết được nữa là, vậy thì tại sao mà một mình tôi đây lại không hề hay biết một chút gì cả cơ chứ hả? Được lắm rồi đấy! Bảo làm sao mà sau này lại không còn dẫn chúng tôi đi lên trên Thượng Hải để mà ăn món bánh tiểu long bao nữa cơ chứ! Mỗi khi mà hỏi đến thì mẹ lại cứ nói rằng do người không được khỏe, rồi lại còn không muốn đi nữa! Thì ra là trước nay vẫn luôn cố tình giấu giếm tôi đấy à! Nếu như mà ngày hôm nay không phải là do con bé Lâm Thắng Nam này nó vạch trần ra hết mọi chuyện, thì chẳng lẽ các người định cứ thế mà yên tâm thoải mái để mà sống cho đến hết cả cuộc đời này hay sao hả!"
Cái căn nhà này của mẹ tôi thì làm sao mà có thể so sánh bằng được với lại cái căn nhà lớn ở trên Thượng Hải kia cơ chứ?
Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn trở mặt lại rồi, còn gương mặt của bác cả thì lại trở nên xanh mét cả lại.
Bác dâu của tôi cũng chỉ biết dậm mạnh chân xuống đất mà nói rằng: "Anh của cô chính là đứa con trai duy nhất ở trong nhà này đấy, nếu như mà không cho ông ấy thì lại cho ai bây giờ hả? Chẳng lẽ lại cho cô hay là cho mấy cái gã chồng có mái tóc vàng hoe của cô chắc? Còn cái chuyện mà cô đã từng bắt ép bố mẹ chồng của tôi phải bán đi căn nhà của họ để cho cô có tiền mà mở cửa hàng ấy, thì cả tôi lẫn anh của cô đây có bao giờ lại đi tính toán thiệt hơn với cô hay không hả?"
Ngay vào lúc này, thì chú của tôi cũng đã hoàn toàn không thể nào mà giữ được chút mặt mũi nào nữa rồi.
"Làm sao mà lại có thể giống nhau được cơ chứ, cái việc đó thì có tốn kém được mấy đồng bạc đâu cơ chứ! Tôi cũng đã nói ngay từ đầu rồi mà, tại sao mà cả hai vợ chồng anh chị đây lại đột nhiên trở nên hào phóng đến như vậy cơ chứ? Hóa ra là do đã được ăn thịt no nê rồi nên đương nhiên là sẽ chẳng thèm phải so đo tính toán gì nữa khi mà nhìn thấy tôi chỉ được uống có chút nước canh mà thôi."
Nhận thấy dì út của tôi đã định bụng sẽ lao thẳng lên để mà túm lấy mái tóc của bác dâu rồi, mà chú của tôi thì cũng chẳng thèm buồn ra tay để mà ngăn cản lại nữa.
Bác cả của tôi thì lại đang đứng ở chính giữa hai người bọn họ nên đã bị kéo qua rồi lại bị kéo lại, cả cái bộ quần áo hàng hiệu nhập khẩu đắt tiền của bác cũng đã bị kéo cho nhăn nhúm lại chẳng khác nào một cái miếng giẻ lau nhà đã bị dúm dó cả lại.
Tôi thì lại đứng ở một bên mà cứ luôn miệng thêm dầu vào lửa:
"Đúng là như vậy rồi đấy mẹ ơi, cái số tiền lương hưu của bà ngoại mỗi tháng thì cũng đã lên đến bảy tám nghìn tệ rồi, vậy thì tại sao mà bây giờ lại chẳng còn lại được một đồng nào cả cơ chứ hả? Có phải là tất cả đều đã được chuyển lén chuyển lút cho thằng em họ của con rồi hay không? Cái số tiền đặt cọc cho chiếc xe Telsa mà nó vừa mới mua được chắc chắn là cũng do bà ngoại đã cho nó rồi thì phải nhỉ?"