Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Chương 30: Chương 30




Kể từ ngày hôm nay trở đi, đừng có một ai dám nghĩ đến chuyện có thể bắt nạt được mẹ của tôi nữa.

Cho dù đó có là bố của ông trời đi chăng nữa thì cũng phải bước qua được xác của tôi trước đã.

Phần công việc còn lại sau đó, tôi đã giao hết cho chồng của mình xử lý.

Những việc mang tính chuyên môn thì tốt nhất là nên để cho những người có chuyên môn lo liệu thì hơn.

Chỉ có hai mục tiêu chính cần phải đạt được.

Thứ nhất là phải chứng minh được rằng căn nhà này là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và nó hoàn toàn thuộc về tài sản cá nhân của riêng mẹ, không hề có bất kỳ liên quan nào đến bà ngoại cả, do đó bản di chúc kia hoàn toàn không hề có giá trị pháp lý.

Thứ hai là phải tổng hợp lại một cách đầy đủ tất cả mọi công lao cũng như các khoản chi phí mà mẹ tôi đã phải bỏ ra để chăm sóc cho bà ngoại trong suốt thời gian bà ốm đau bệnh tật, rồi sau đó bắt bác cả và dì út phải chia đều ra để thanh toán lại toàn bộ số tiền dưỡng lão đã kéo dài trong suốt mấy chục năm vừa qua.

Chồng của tôi vốn dĩ đã cảm thấy ngứa mắt với cả cái gia đình nhà bà ngoại từ rất lâu rồi.

Giờ đây thì việc riêng sẽ được xử lý một cách công minh theo đúng pháp luật, chúng tôi chỉ vừa mới đặt chân rời đi, thì anh ấy đã ngay lập tức tỏ ra vô cùng hăm hở mà bắt tay vào việc soạn thảo một lá đơn khởi kiện của luật sư.

Anh ấy còn tiện tay gửi luôn cả một đoạn video mà tôi đã cẩn thận cắt ghép và chỉnh sửa sẵn từ trước đó nữa.

Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cái dáng vẻ của anh ấy lúc đang ngồi trên chiếc ghế xoay ở trong văn phòng luật sư của mình, rồi nghênh ngang vừa xoay vòng vòng lại vừa nở một nụ cười đầy vẻ nham hiểm!

Trong suốt hai tháng vừa qua, thành tích “hắt nước bẩn” lên người của cả bốn người là bác cả và dì út đã khiến cho tôi trở nên nổi tiếng khắp nơi.

Đoạn video đó dù đã được qua chỉnh sửa cẩn thận, thế nhưng thời lượng của nó vẫn còn rất dài.

Bởi vì trong đó có đính kèm một cách đầy đủ tất cả những lời dặn dò của bác sĩ dành cho bà ngoại, cũng như là những chi tiết cụ thể trong nhật ký ra vào bệnh viện sau khi bà chính thức nhập viện của mẹ tôi, của bác cả và cả của dì út nữa.

Toàn bộ quá trình mà mẹ tôi đã phải vất vả chăm sóc cho bà ngoại, cùng với tất cả các khoản chi tiêu phát sinh sau khi mẹ làm thủ tục để nghỉ hưu sớm.

Rồi cả những chi tiết về số tiền mà bà ngoại đã chuyển cho đứa cháu nội của mình trong suốt mười năm trời.

Và cả những đoạn video ghi lại cảnh bà sử dụng thuốc bổ hàng ngày nữa.

Điều quan trọng nhất chính là các loại giấy tờ ghi chép lại quá trình khi mẹ tôi bán nhà, những tờ giấy vay nợ còn dang dở, và cả những bản sao kê của ngân hàng ghi lại việc chuyển tiền để mua nhà nữa.

Tôi biết rất rõ một điều rằng, bất kỳ một lời than vãn hay là một lời buộc tội nào đi chăng nữa, thì khi được đặt cạnh những “dữ liệu xác thực và không thể chối cãi” này cũng đều sẽ trở nên vô cùng yếu ớt và bất lực mà thôi.

Ngay từ khi bà ngoại còn đang dụ dỗ mẹ tôi nên dùng tiền mặt để mà mua nhà, thì tôi đã cảm thấy có điều gì đó bất thường rồi, và đã ngay lập tức lao nhanh về nhà để mà ngăn mẹ lại, đồng thời cũng đã dặn dò mẹ rằng đừng bao giờ nói cho bà ngoại biết về chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.