Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 20: Cô bé bị anh trai cho leo cây




Đêm trước ngày khai giảng, Đới Kha hỏi xin tiền Đới Tứ Hải để lắp thêm giỏ đựng cặp cho chiếc xe đạp vốn chẳng có cái giỏ nào, vẫn y nguyên như lúc mới mua về.

Đới Tứ Hải cười trêu:

– Có bao giờ thấy bây vác cặp về nhà đâu mà đòi lắp giỏ đựng cặp.

Đới Kha cãi:

– Đứa nào chẳng lắp.

Đới Tứ Hải lại nói:

– Để nặng ở đầu xe khó lái lắm.

– Thì lắp ở đằng sau. – Đới Kha đề nghị.

– Lắp đằng sau thì em gái bây ngồi vào đâu? – Đới Tứ Hải hỏi vặn lại.

Đới Kha dường như chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ phải chở ai, cậu quay lại liếc Lương Mạn Thu một cái.

Lương Mạn Thu cúi đầu nhìn sách, lẩm bẩm một mình:

– Con trai mà có em gái thì không lắp giỏ đựng cặp ở yên sau xe đạp đâu.

Đới Kha lại cãi:

– Nó có chân mà.

Lương Mạn Thu trề môi.

Cuối cùng, Đới Tứ Hải chốt hạ:

– Con chịu khó chở em đi học cùng thì ba cho ăn sáng ở ngoài.

Ăn hàng quán bên ngoài vẫn luôn là một trong những thú vui của đám học trò. Đới Kha dẫu bữa nào cũng ê hề ngỗng quay thì vẫn cứ tứa nước miếng vì món xúc xích nướng một tệ một xiên.

Cậu hừ một tiếng, mân mê mái tóc mới cắt còn hơi ráp tay.

Ngày đầu tiên đi học, Lương Mạn Thu phải đeo hai cái cặp, một cái trước ngực, một cái sau lưng – cái sau là của cô bé, cái trước là của Đới Kha. Hôm nay cô bé mặc đồng phục trường mới là áo sơ mi trắng tay ngắn phối cùng váy yếm họa tiết ca rô nên đành phải ngồi một bên trên yên sau xe đạp, y như cách Đới Tứ Hải vẫn hay chở A Liên bằng xe máy vậy.

– Anh ơi, em vịn vào đâu bây giờ? – Lâu rồi không ngồi sau xe ai nên Lương Mạn Thu thấy hơi chông chênh, khó giữ thăng bằng.

Đới Kha một chân để trên bàn đạp, một chân chống xuống đất giữ thăng bằng cho xe, ngoái đầu lại liếc cô bé một cái rồi nói:

– Tùy mày.

Lương Mạn Thu rón rén túm lấy hai bên vạt áo sơ mi trắng trong bộ đồng phục của Đới Kha, ngay đoạn ngang hông.

Đới Kha lạnh giọng mắng:

– Lương Mạn Thu, mày cũng biết chọn chỗ ghê ha.

Lương Mạn Thu lí nhí thanh minh:

– Yên xe thấp quá, phải vịn chỗ nào cao cao một tí mới đỡ ngã được.

Đới Kha co chân dài lên, nhấn bàn đạp, chiếc xe lao về phía trường cấp Hai Thúy Điền.

Ngay từ hồi nghỉ hè, Lương Mạn Thu đã dò sẵn đường đến trường cấp Hai Thúy Điền, nhưng giờ đây, khi chính thức chạy trên con đường ấy, tâm trạng cô bé lại hoàn toàn khác: vừa háo hức, mong chờ, lại xen lẫn chút hồi hộp, căng thẳng.

Trên đường không thiếu những cậu choai choai đạp xe vun vút như gió cuốn, nhất là mấy đứa không phải chở ai thì cứ thấy xe nào là vượt xe đó, chẳng cần biết có quen hay không. Sự hiếu thắng thể hiện rõ trên từng gương mặt non choẹt mà căng tràn sức sống. Đới Kha cũng máu ăn thua vượt qua mấy chiếc xe, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu cảnh tụt lại phía sau vì vướng thêm cục tạ hơn bốn mươi ký này.

– Đại D! – Có tiếng gọi lớn từ phía sau, rồi một chiếc xe khác áp sát lại gần. – Mới một mùa hè không gặp mà mày cua đâu được con ghệ này thế?

Đới Kha văng một câu bậy:

– Ghệ cái đầu mày ấy!

Thằng đó cố nhoài người ra nhìn Lương Mạn Thu cho rõ:

– Sao giống ni cô dữ vậy.

Đới Kha gắt:

– Biến mẹ mày đi!

Thằng đó cười hề hề rồi nhấn bàn đạp vọt đi, mất hút ở khúc cua phía trước.

Dựng xe xong xuôi trong nhà để xe của trường, Lương Mạn Thu mới hỏi:

– Anh ơi, ‘ghệ’ nghĩa là gì ạ?

Đới Kha bắt đầu nghi ngờ không biết Lương Mạn Thu ngây thơ thật hay giả vờ, cậu giật lấy cái cặp màu đen của mình rồi nói:

– Thứ Hai, thứ Ba, thứ Năm anh sẽ chở mày về. Còn thứ Tư với thứ Sáu anh bận đi đánh bóng, mày tự đi bộ về đi.

Trường cấp Hai Thúy Điền cách tiệm khá xa, đi lại không tiện như hồi cấp Một, nên ngay từ khi lên lớp Bảy, Đới Kha đã đăng ký ăn và nghỉ trưa ở lớp bán trú bên ngoài; Lương Mạn Thu đương nhiên cũng vậy.

Lương Mạn Thu vội đuổi theo Đới Kha, nói:

– Anh ơi, anh vẫn chưa nói cho em biết ‘ghệ’ nghĩa là gì mà.

Đới Kha quẳng lại một câu:

– Nói chung không phải để chỉ mày là được.

Rồi cậu rẽ vào chân cầu thang của tòa nhà dạy học. Phòng học của khối lớp Bảy nằm ở tầng một và tầng hai, khối lớp Tám ở tầng ba và tầng tư, còn khối lớp Chín thì học ở một tòa nhà khác để chuyên tâm ôn thi lên cấp Ba. Oái oăm thay, phòng học của Lương Mạn Thu và Đới Kha lại nằm ở hai đầu đối diện của tòa nhà – một cái ở tầng thấp nhất, một cái ở tầng cao nhất – nên cứ đi qua đi lại một bận là cũng gần hết veo mười phút giải lao giữa giờ.

Tóc Lương Mạn Thu vừa mềm vừa mỏng, giống hệt giọng nói của cô; mái tóc tém chỉ dài độ hai centimet, ngoan ngoãn áp sát vào da đầu, phải cố lắm mới trông ra dáng con gái được đôi chút. Ấy thế mà Kim Linh lại cực kỳ khoái chí khi thấy cô bé để kiểu đầu này, cứ luôn miệng bảo cuối cùng đã có người kế thừa, rằng trên đời này không phải chỉ có mình cô bé là tomboy.

Đới Kha cũng đã tạm biệt cái đầu trọc lóc để chuyển sang kiểu đầu đinh gọn gàng, trông càng nam tính hơn. Trước đây cậu đẹp trai kiểu sáng sủa, giờ thì trông ngầu hơn hẳn.

Với chiều cao nổi bật như hạc giữa bầy gà, Đới Kha chỉ cần đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng đứng giữa đám học sinh là đủ khiến bao người phải ngoái nhìn. Huống chi cậu còn là người kéo cờ trong đội nghi thức, luôn đứng ở vị trí thu hút mọi ánh nhìn.

Lương Mạn Thu đứng đầu hàng nên tầm nhìn chẳng bị che khuất chút nào. Đây là lần đầu tiên cô bé thấy Đới Kha trong bộ dạng nghiêm chỉnh đến thế. Vẻ tùy tiện, đứng đâu dẹo đó vì ỷ vào lợi thế chiều cao thường ngày biến mất sạch, thay vào đó là dáng đứng thẳng tắp, vững chãi như cây tùng.

Đội hình vừa giải tán, Lương Mạn Thu đã nghe thấy mấy bạn nữ xung quanh xì xào bàn tán về Đới Kha. Cô bé còn chưa kịp nhớ tên các bạn học mới trong lớp mà đã nhớ như in cái vẻ mê trai của họ rồi.

Một bạn nữ huých nhẹ vào khuỷu tay Lương Mạn Thu, dò hỏi:

– Cậu thấy anh ấy có đẹp trai không?

Lương Mạn Thu đáp hờ hững:

– Cũng bình thường thôi.

– Tiêu chuẩn của cậu cao thật đấy! Tớ ngó hết một vòng rồi, lớp mình làm gì có ai đẹp trai được như thế.

Lương Mạn Thu còn chưa biết mặt mũi hết các bạn nam trong lớp, mới chỉ quen mỗi Kim Minh được xếp học cùng lớp này, ấy vậy mà mấy cô bạn này đã rà quét xong mặt mũi tất cả các bạn nam trong lớp và lưu vào bộ nhớ rồi.

Chủ đề về Đới Kha vẫn chưa dừng lại ở đó. Chiều thứ Hai, tiết Thể dục của Lương Mạn Thu lại trùng giờ với lớp Đới Kha, thế là cô bé lại phải chịu trận nghe một tràng ríu ra ríu rít ngay bên tai.

– Anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?

– Đẹp trai thế cơ mà, nếu chưa có thì chắc chắn là khối đứa con gái theo đuổi rồi.

– Tớ nghe nói sáng nay anh ấy có chở một bạn nữ đến trường đấy, chắc là bạn gái rồi.

– Hôm nào để ý xem xe đạp của anh ấy có lắp giỏ đựng cặp không là biết liền. Có bạn gái rồi thì ai lại lắp cái đó làm gì.

Bấy giờ Lương Mạn Thu vỡ lẽ, thì ra “ghệ” có lẽ nghĩa là bạn gái? Thảo nào Đới Kha lại nói không phải là cô bé.

Lương Mạn Thu hiếm khi xen vào:

– Nếu anh ấy có em gái hay gì đó, chắc cũng không lắp đâu nhỉ?

– Con trai lên cấp Hai đều chẳng ai thích dắt em gái đi cùng đâu. Anh tớ y chang này, lần nào đi chơi cũng co giò chạy mất dạng, chỉ sợ tớ bám theo thôi.

– Bọn họ chỉ thích dắt “em gái nuôi” đi chơi thôi.

Mấy cô bạn gái túm tụm lại cười khúc khích.

Lương Mạn Thu đích thị là một cô “em gái nuôi”, mà Đới Kha cũng có thích dắt cô bé đi chơi đâu.

Thầy giáo thể dục chỉ vào đám nữ sinh đang tụ tập nói chuyện, chẳng chịu vận động gì cả, quát:

– Mấy trò kia sao lại túm tụm ở đấy tán phét thế hả? Giờ thể dục là để mấy trò buôn chuyện đấy à?

– Hay mình qua kia xem anh ấy chơi bóng đi.

– Ừ, đi đi.

Mấy cô bạn thì thầm rủ nhau, rồi quay sang hỏi Lương Mạn Thu:

– Cậu có đi không?

Cái không khí hóng hớt của đám con gái có sức lan tỏa rất mạnh mẽ, Lương Mạn Thu khó mà đứng ngoài cuộc được, với lại cũng đang rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên cô bé bèn đi theo.

Hồi lớp Năm Lương Mạn Thu đã biết Đới Kha rất được lòng các bạn nữ trong trường, nhưng lúc đó cô bé còn đang bận bịu làm quen với trường mới và cuộc sống mới, chẳng hơi đâu mà để ý đến cậu. Đến khi cô lên lớp Sáu thì Đới Kha đã tốt nghiệp, rời khỏi trường Tiểu học Thúy Điền, chỉ để lại những giai thoại về sự nổi tiếng của mình. Vì không được tận mắt chứng kiến nên Lương Mạn Thu cũng không có ấn tượng sâu sắc gì lắm.

Giờ đây, khi ông anh quen thuộc đang tỏa sáng ngay trước mắt, Lương Mạn Thu lại bắt đầu hoài nghi liệu đây có đúng là Đới Kha mà cô bé vẫn biết hay không.

Đúng lúc đó, một quả bóng rổ bất thình lình bay thẳng về phía mấy cô bé. Đới Kha lao người tới, vươn cánh tay dài bắt lấy quả bóng ném ngược vào sân, rồi dừng lại ngay trước mặt đám con gái. Cậu ngoảnh lại liếc nhìn một cái theo phản xạ, thấy không va phải ai thì lại quay vào sân. Pha xử lý nhanh như chớp, vừa gọn gàng lại vừa phóng khoáng.

Hành động đó như thể ném một viên đá xuống mặt hồ yên ả là đám con gái, làm dấy lên một làn sóng xao động. Các cô bé tủm tỉm cười thầm rồi nép sang một bên thủ thỉ tâm sự. Lương Mạn Thu như một người lạc lõng giữa bọn họ, im lặng tựa một chiếc camera quan sát.

Mãi cho đến khi Đới Kha bước lại gần, ném cho cô bé năm tệ rồi cộc lốc nói:

– Đi mua nước đi.

Đúng là ném theo nghĩa đen. Có đứa bạn gọi:

– Đại D, bắt bóng!

Đới Kha liền ném tiền đi, quay người bắt bóng rồi lập tức chạy về sân, động tác dứt khoát y như lúc ném rác vậy.

Dưới bao ánh mắt đổ dồn về phía mình, Lương Mạn Thu nhặt tiền lên rồi chạy nhanh tới căng tin. Đám con gái ban nãy đã chặn sẵn ở cửa. Một đứa khoanh tay trước ngực, hỏi với giọng không vui:

– Cậu quen anh ấy à?

Lương Mạn Thu đang ôm một chai Coca và một chai nước khoáng – Đới Kha cứ vã mồ hôi là y như rằng phải có đủ bộ đôi này. Cô bé gật đầu, lách người qua đám đông rồi lại tất tả chạy về sân bóng.

Đới Kha vừa đúng lúc đang nghỉ giữa hiệp. Cậu nhận lấy chai Coca, vặn nắp rồi ngửa cổ tu ừng ực. Đúng lúc đó, một giọt mồ hôi lăn dài từ cằm xuống cổ, trượt lên cái yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của cậu, rồi theo cử động nuốt, giọt mồ hôi lại lăn tiếp xuống dưới, chui tọt vào bên trong cổ áo sơ mi, hoàn thành một hành trình thật kỳ diệu và trọn vẹn.

Trên cổ Đới Kha đã xuất hiện một thứ mà Lương Mạn Thu thấy lạ lẫm – cái yết hầu. Cũng giống như giọng nói ngày càng trầm ấm của cậu, nó đang dần đưa cậu vào một hình ảnh, một dáng vẻ hoàn toàn mới. Lương Mạn Thu thấy nó khá thú vị, bất giác ngắm đến ngẩn người.

– Đứng đực ra đấy làm gì? – Đới Kha đặt chai Coca uống dở lên đầu Lương Mạn Thu, rồi cúi xuống vén vạt áo sơ mi lên lau mồ hôi. Những thớ cơ bụng mờ mờ lấm tấm những giọt nước li ti, y như lớp nước đọng trên vỏ chai Coca lạnh.

Lương Mạn Thu lấy chai nước trên đầu xuống, hỏi:

– Anh ơi, sao anh không thay đồ thể thao rồi hẵng chơi bóng?

Mấy cậu con trai trên sân cũng đều mặc đồng phục là áo sơ mi trắng tay ngắn và quần tây đen.

Đới Kha lại đưa tay áo lên quệt mồ hôi trên trán, lười biếng chẳng buồn đáp, nhưng cậu không ngờ rằng, đó lại là tiếng “anh ơi” cuối cùng mà cậu được nghe từ cô.

Hết giờ thể dục, cả lớp tập trung lại. Lương Mạn Thu vội dúi hai chai nước vào tay Đới Kha rồi chạy biến về hàng của mình. Lát nữa còn một tiết sinh hoạt lớp, chỉ nghĩ đến cái mùi mồ hôi nồng nặc trong phòng học đã thấy ngột ngạt.

Trên đường về lớp học, Lương Mạn Thu gần như bị đám con gái vây quanh, đứa nào đứa nấy thi nhau hỏi cô bé:

– Cậu với Đới Kha có quan hệ gì thế?

Lương Mạn Thu ngạc nhiên:

– Mới có nửa ngày thôi mà, sao các cậu đều biết tên anh ấy hết thế?

Mấy cô bạn nhao nhao:

– Bọn tớ biết sao nhiều bằng cậu được, anh ấy còn nhờ cậu mua nước hộ cơ mà.

Lương Mạn Thu thấy cái việc chạy vặt này cũng chẳng sung sướng gì cho cam:

– Anh ấy sai tớ quen rồi.

Một cô bạn hỏi dò:

– Vậy… cậu là bạn gái của anh ấy hả?

Lương Mạn Thu ngượng nghịu xua tay:

– Không phải đâu.

Đám đông lại hỏi tới:

– Thế rốt cuộc cậu với anh ấy có quan hệ gì?

Hồi học Tiểu học, Lương Mạn Thu chưa bao giờ bị chú ý thế này, cô bé bắt đầu thấy hơi bực mình vì cứ bị hỏi mãi không thôi. Lỡ mà nói ra mối quan hệ với Đới Kha, khéo các bạn lại còn hỏi tới cùng nữa, kiểu như đã là anh em sao lại không cùng họ.

Cô bực mình đáp:

– Hay các cậu tự đi mà hỏi anh ấy đi.

Chẳng biết là do mọi người trưởng thành sớm quá, hay do bản thân cô bé vẫn còn ngây ngô, mà quãng đời cấp Hai của Lương Mạn Thu lại mở màn bằng mấy chuyện vớ vẩn thế này.

Tiết sinh hoạt lớp cuối cùng cũng kết thúc. Vì khối lớp Bảy và lớp Tám không phải học buổi tối nên đúng năm giờ hai mươi phút chiều là tan học. Lương Mạn Thu đeo ba lô lên vai, đi ra nhà để xe đợi Đới Kha.

Kim Minh chạy đuổi theo cô bé. Cậu bạn mới bị chỉ định làm lớp phó lao động tạm thời nên cả ngày hôm nay bận tối mắt tối mũi, giờ mới rảnh để nói chuyện với Lương Mạn Thu được.

Kim Minh gọi với theo:

– Tiểu Thu này, cậu về nhà kiểu gì thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh tớ chở tớ về.

Kim Minh nói:

– Sướng thế! Bà Linh Heo nhà tớ chẳng bao giờ chịu chở tớ cả. Bà ấy bảo thêm tớ vào nữa thì có mà bẹp dí cả xe.

Lương Mạn Thu không nhịn được cười, nói:

– Làm gì mà lố vậy được.

Kim Minh theo thói quen đẩy gọng kính:

– Chứ sao nữa! Mà có bẹp xe thì cũng tại cái xác phương phi của bà ấy chứ.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Thế cậu đi bộ về à?

Kim Minh thở dài ra vẻ ông cụ non:

– Ừ. Hôm nào mà Đại D không chở cậu về thì nhớ hú tớ đi cùng cho có bạn nhé.

– Ừ. – Lương Mạn Thu đáp. 

Đến gần khu nhà để xe, cô bé tạm biệt Kim Minh rồi rẽ lối khác.

Tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ chín của khối lớp Chín vang lên, sân trường bỗng trở nên yên ắng hơn hẳn. Chỉ còn lại một số học sinh khối Bảy, khối Tám chưa về nhà, đứa thì chơi bóng, đứa thì quét dọn vệ sinh, đứa lại tụm năm tụm ba bàn bạc trang trí góc học tập.

Sáng nay Đới Kha một mình dắt xe vào nhà để xe, nên cô bé chỉ thoáng thấy chỗ cậu để xe từ đằng xa.

Đợi thêm mười phút nữa, Lương Mạn Thu tới chỗ cô bé nhớ Đới Kha hay để xe tìm thử nhưng không thấy đâu cả, bèn đi dọc hết nhà để xe một lượt vì tưởng mình nhầm chỗ. Chiếc xe mới rất dễ nhận ra, không thể nào nhìn nhầm được.

Trong lòng Lương Mạn Thu mơ hồ dấy lên một dự cảm chẳng lành. Không lẽ Đới Kha đã về trước rồi? Hôm nay mới là ngày khai giảng cơ mà! Sáng nay hai người đã hẹn rõ ràng, thứ Hai, thứ Ba, thứ Năm tan học cậu sẽ chở cô bé, còn thứ Tư, thứ Sáu cậu bận chơi bóng thì cô bé tự cuốc bộ.

Lương Mạn Thu vẫn chưa bỏ cuộc, cô bé đi lên tầng bốn tìm lớp học của Đới Kha. Mấy phòng học lớp Bảy vẫn còn sót lại vài học sinh nán lại dọn dẹp, còn khối Tám thì gần như chẳng còn một bóng người. Lớp của Đới Kha cũng không ngoại lệ.

Lương Mạn Thu tiện thể đi một vòng quanh sân bóng rổ, và gần như khẳng định được một sự thật: ngay ngày tựu trường, cô bé đã bị anh trai cho leo cây.

Lương Mạn Thu quay lưng, lủi thủi đi về tiệm với tâm trạng nặng trĩu.

Phía trước tiệm Ngỗng quay Tứ Hải sực nức mùi thịt quay thơm nồng, chỉ có Đới Tứ Hải và A Liên đang bận rộn, một người chặt thịt, còn người kia thu tiền.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Cô A Liên ơi, anh con về chưa ạ?

A Liên đáp:

– Chưa về đâu, nó học cùng trường với con mà, hai đứa không về cùng nhau à?

Lương Mạn Thu giải thích:

– Tụi con không học cùng lớp nên con không biết anh ấy tan học lúc nào.

Lương Mạn Thu tháo ba lô xuống, đặt vào cái sọt đựng sữa đậu nành trong góc rồi lấy chiếc tạp dề nhỏ của mình treo trên tường xuống, chuẩn bị dọn dẹp bàn ghế.

A Liên vừa thối tiền cho một ông cụ xong, tiện tay đóng ngăn kéo lại rồi quay sang nói lớn:

– Tiểu Thu ơi, con cứ làm bài tập đi, để đó bọn cô lo được mà.

Lương Mạn Thu vừa vòng tay ra sau lưng buộc dây tạp dề vừa đáp:

– Hôm nay mới đi học bữa đầu tiên, thầy cô không giao bài tập về nhà nên chưa phải làm đâu ạ.

A Liên bảo:

– Vậy thì soạn bài trước đi con.

Lương Mạn Thu đang tức mình, làm sao tập trung học hành cho nổi.

– Để tối về nhà con xem sau ạ. – Cô bé đáp.

Ông cụ vừa nhận tiền thối nghe vậy không khỏi tấm tắc khen:

– Cô bé này ngoan thật đấy.

A Liên cũng cười nói:

– Vâng, con bé ngoan lắm ạ.

Mãi đến quá giờ cao điểm buổi tối vẫn chẳng thấy bóng dáng Đới Kha đâu. Tới tận lúc sắp ăn cơm tối, cậu chàng mới như đánh hơi được mùi đồ ăn từ xa, phóng xe từ xó nào về.

– Vừa kịp giờ cơm. – Giọng Đới Kha có vẻ vui lắm, cậu dựng chiếc xe đạp dựa tạm vào gốc cây đa gần đó, chẳng thèm gạt chân chống.

Lương Mạn Thu xới hết phần cơm còn lại trong nồi vào chén cho cậu rồi đặt xuống bàn, ngay trước mặt Đới Kha rồi chất vấn:

– Anh! Hôm nay anh đã hứa tan học sẽ chở em về cơ mà, sao anh lại về một mình hả?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.