Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 62: Với người ngoài, họ là một cặp anh em đang học cấp Ba




An Giai Nguyệt là người đầu tiên phát hiện chuyện Lương Mạn Thu đeo kính áp tròng đến trường, còn Châu Thư Ngạn là người thứ hai.

Châu Thư Ngạn khen: 

– Cậu đeo kính áp tròng trông xinh hơn đấy.

An Giai Nguyệt phụ họa: 

– Tớ cũng thấy thế, mắt to tròn trông có hồn lắm luôn.

Lương Mạn Thu không quen được người khác giới khen ngợi, bởi Đới Kha gần như chẳng bao giờ khen cô. Trước kia, ngay cả khi thấy cô cài thêm một chiếc kẹp tóc, cậu cũng chê cô làm đỏm. Cô cười nhẹ: 

– Tớ vẫn chưa quen lắm, đeo vào tháo ra mệt quá chừng.

An Giai Nguyệt an ủi: 

– Luyện nhiều là quen tay ngay ấy mà. Sau này tha hồ đeo lens màu nhé, tớ mua rồi, đợi nghỉ đông đi chơi là đeo liền.

Nhờ có cô bạn cùng bàn hoạt bát này, Lương Mạn Thu mới vào cấp Ba được vài tháng mà vốn từ vựng đã tăng gấp bội, lại còn biết thêm cả đống từ ngữ lạ hoắc như R18 hay ASMR.

An Giai Nguyệt bảo đợi nghỉ đông sẽ về chép mấy bộ phim cho Lương Mạn Thu xem, dù chỉ mấy tấm ảnh chụp màn hình trong điện thoại thôi cũng đủ khiến hai cô nhóc này máu nóng sôi trào, đảo lộn hoàn toàn nhận thức của Lương Mạn Thu về “loại hình vận động đặc biệt” kia.

Chỉ riêng khoản nam chính đẹp trai ngời ngời đã ăn đứt mấy bộ phim con heo trong PSP của Đới Kha rồi. Gã “ugly naked guy” với cái bụng phệ căng tròn kia đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng Lương Mạn Thu.

Châu Thư Ngạn hỏi: 

– Nghỉ đông các cậu định đi đâu chơi?

An Giai Nguyệt đáp: 

– Về nhà bà ngoại ở Đông Bắc chơi ném tuyết với đắp người tuyết, hí hí. Tiểu Thu thì sao?

Lương Mạn Thu nói: 

– Tớ ở lại Hải Thành thôi.

An Giai Nguyệt hất hàm về phía Châu Thư Ngạn, ra dáng người dẫn chương trình: 

– Còn cậu thì sao hả bí thư chi đoàn?

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Tớ sang Úc, có người nhà bên đó.

Lương Mạn Thu khựng lại, một lần nữa cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và Châu Thư Ngạn.

Lần trước là lúc từ thư viện Thúy Điền đi ra, cậu ta đã ngăn cô ăn xúc xích nướng ven đường.

An Giai Nguyệt kêu lên: 

– Má ơi, giờ Nam bán cầu giờ đang là mùa hè, sướng nhất cậu rồi. Tớ chịu không nổi mùa đông ở Hải Thành, vừa ẩm vừa rét, thà về Đông Bắc ở phòng có lò sưởi còn hơn.

Châu Thư Ngạn kể: 

– Tớ định đi lướt sóng.

An Giai Nguyệt trầm trồ: 

– Cậu còn biết lướt sóng cơ à, nhìn không ra nha, cậu trắng như trứng gà bóc thế này cơ mà.

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Thì bôi kem chống nắng.

Lương Mạn Thu nhăn mũi, con cún đen nhà cô đến sữa rửa mặt còn chẳng biết dùng.

– Vẻ mặt gì thế hả? – Châu Thư Ngạn cười hỏi, kéo Lương Mạn Thu đang lơ đãng trở lại cuộc trò chuyện.

Lương Mạn Thu cười nói: 

– Tại tớ hiếm khi nghe con trai dùng kem chống nắng.

– Anh cậu không dùng à? – Châu Thư Ngạn đột nhiên hỏi, không biết là vô tình hay hữu ý mà lại đánh trúng tim đen của Lương Mạn Thu.

Cảm giác bị nhìn thấu này không dễ chịu chút nào.

An Giai Nguyệt ngạc nhiên hỏi: 

– Ủa Tiểu Thu, cậu có anh trai à?

Lương Mạn Thu giải thích: 

– Ý cậu ấy là anh chàng mô tô ấy. Anh ấy đến kem dưỡng da còn lười bôi nữa là.

An Giai Nguyệt ra vẻ hiểu biết lắm, giơ ngón cái bảo: 

– Nhìn là biết trai ngầu chính hiệu.

Châu Thư Ngạn không nói gì thêm. Đợi đến tiết sau, khi An Giai Nguyệt ra khỏi lớp, cậu mới ngồi vào chỗ của cô nàng để nói chuyện với Lương Mạn Thu.

Cậu cầm cây bút máy của Lương Mạn Thu lên ngắm nghía tỉ mỉ, thấy vỏ bút đã tróc sơn loang lổ, hằn rõ dấu vết thời gian, hỏi: 

– Vẫn là cây bút anh cậu tặng à?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Ừ.

Châu Thư Ngạn xoay xoay cây bút, đóng mở nắp liên tục: 

– Lúc nãy ý tớ hỏi cái anh ở nhà cậu cơ.

Lương Mạn Thu lí nhí: 

– Tớ biết.

Châu Thư Ngạn: 

– Anh ấy còn bắt cậu làm bài tập hộ nữa không?

Lương Mạn Thu lắc đầu.

Châu Thư Ngạn lại hỏi: 

– Nghỉ đông cậu có muốn cùng đến thư viện làm bài không?

Lương Mạn Thu vẫn lắc đầu, dứt khoát từ chối: 

– Lạnh lắm, tớ muốn ở nhà làm bài.

Châu Thư Ngạn không cam lòng: 

– Vậy bọn mình thảo luận bài qua QQ nhé?

Lương Mạn Thu gật đầu: 

– Nếu thấy tin nhắn thì tớ sẽ trả lời, nhưng chắc không phải lúc nào cũng nhanh đâu.

Ở nhà làm bài tập cùng Đới Kha đã trở thành thói quen của Lương Mạn Thu.

Đới Kha sẽ ngồi bên phải cô, một chân gác lên thanh ngang dưới ghế của cô, người hơi nghiêng về phía cô để viết bài. Có lúc cậu còn vòng tay trái ra sau lưng ghế cô, thậm chí tiện tay véo nhẹ d ái tai cô hai cái, véo đến mức d ái tai chuyển từ màu hồng phấn chuyển sang màu dâu tây.

Lương Mạn Thu nghiêng đầu né tránh: 

– Anh, anh tập trung làm bài đi.

Đới Kha đáp: 

– Anh làm xong rồi.

Lương Mạn Thu im lặng một chút rồi nói:

– Xong rồi thì kiểm tra lại đi.

Đới Kha cãi: 

– Có phải đi thi đâu mà kiểm với chả tra.

Lương Mạn Thu hơi xoay người đi, đề phòng cậu lại giở trò: 

– Thế thì làm bài khác đi, đừng có mà chọc ghẹo em nữa.

Đới Kha hỏi: 

– Ai bảo em đây là chọc ghẹo?

Lương Mạn Thu không thèm để ý đến cậu nữa, cúi đầu tập trung làm bài, lúc suy nghĩ thỉnh thoảng lại dùng nắp bút gõ nhẹ vào cằm.

Đới Kha tựa sát vào mép bàn, chống cằm nhìn cô.

Khi không đeo kính, Lương Mạn Thu thỉnh thoảng lại để lộ vẻ mơ màng đặc trưng của người bị cận, đầu thường cúi thấp hơn một chút để nhìn rõ đề bài, trông có phần ngây ngô đáng yêu.

Đới Kha không kìm được bật cười. Cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu khiến vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy như được phóng đại lên.

– Cười gì thế? – Lương Mạn Thu hỏi. – Bút quẹt vào mặt em à?

Đới Kha: 

– Ừ.

Lương Mạn Thu liếc nhìn nắp bút máy, không thấy mực bị rò rỉ. Cô sờ thử lên cằm chỗ vừa bị nắp bút chạm vào, cũng không thấy bẩn.

– Ở đâu? – Cô với tay lấy cặp kính trên bàn, định bụng ra tủ quần áo soi gương.

– Đây này. – Đới Kha không chỉ vào vị trí tương ứng trên mặt mình mà dùng hõm tay bóp cằm Lương Mạn Thu, làm môi cô chu cả lên rồi phì cười.

– Phiền quá luôn ấy! – Lương Mạn Thu đánh vào cổ tay cậu. Đới Kha đã làm hết những trò thân mật mà các cặp đôi trong lớp hay làm với cô, trong khi trên danh nghĩa cô vẫn là em gái cậu.

Đới Kha để mặc cô đánh, hiếm khi không tóm lấy tay cô trả đũa. 

Cậu buột miệng chửi: 

– Mẹ kiếp, mấy hôm nữa lại phải đi học rồi.

Lương Mạn Thu cười nhạo cậu: 

– Anh lại không được cưỡi bé Suzuki phóng khắp nơi nữa rồi.

Đới Kha lẩm bẩm: 

– Cũng không được véo má em nữa.

Cậu lại véo má Lương Mạn Thu như mọi khi, làm méo cả tiếng cười của cô. Rồi cậu kéo ngăn kéo của Lương Mạn Thu ra, nơi cậu cất giấu đồ cấm, đề phòng Đới Tứ Hải vào phòng cậu kiểm tra đột xuất.

Cậu lôi ra bao thuốc và bật lửa, ngậm một điếu, cúi mắt châm thuốc, rồi ném bật lửa lại, đẩy ngăn kéo vào, đứng dậy đi ra ban công.

Lương Mạn Thu kéo rèm cửa sổ, qua lớp lưới chống muỗi, có thể thấy cậu đang uể oải tựa vào lan can, dường như tâm trạng không tốt.

Lương Mạn Thu dặn: 

– Anh đừng có vứt tàn thuốc lung tung đấy. Lần trước cô A Liên quét được một mẩu, hỏi có phải anh hút không.

Đới Kha hỏi:

– Em khai rồi à?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Em bảo không biết, có khi do người tầng trên vứt xuống.

May mà họ không thuê tầng cao nhất.

Lương Mạn Thu tiếp tục làm nốt mấy câu cuối, bất giác lại nghĩ đến lúc đi học. Cách một kỳ nghỉ đông, giữa các bạn học chắc hẳn sẽ có vô số chuyện phiếm để buôn và vô số quà vặt để chia sẻ. Thế nhưng, chẳng hiểu sao Lương Mạn Thu lại chẳng muốn đi học chút nào, không phải vì áp lực học hành.

Cô lại ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đới Kha vừa nhả khói, cũng tình cờ quay đầu lại.

Qua lớp lưới cửa sổ, bốn mắt họ chạm nhau.

Đới Kha không cau có nạt cô “nhìn cái gì mà nhìn”, Lương Mạn Thu cũng không vội dời mắt đi.

Họ chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, hiếm khi có được khoảnh khắc nhìn nhau bình yên và lâu đến vậy.

Có một thoáng, Lương Mạn Thu cảm thấy Đới Kha như có điều gì muốn nói với cô, song giác quan thứ sáu mãnh liệt của phái nữ lại không linh nghiệm.

Đới Kha không nói gì cả, chỉ cúi người dụi tắt đầu thuốc vào chậu cây cảnh bỏ không.

Hành động đột ngột ấy phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người.

Giữa họ như có một sợi dây vô hình đang căng ra, chỉ cần cậu khẽ động đậy khiến lực căng biến mất là cô phản ứng ngay.

Lương Mạn Thu cúi đầu.

Đới Kha đút một tay vào túi quần, bước tới mở cửa ban công.

Cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình luôn có một ánh mắt dõi theo, như thầy giám thị đến đứng cạnh bàn.

– Lương Mạn Thu… – Đới Kha đột nhiên gọi một tiếng với giọng trầm hơn mọi khi.

Giác quan thứ sáu lại ập đến, Lương Mạn Thu ngẩng đầu, đôi mắt cận thị khẽ chớp động, vừa hoang mang vừa căng thẳng.

Miệng Đới Kha mấp máy.

Chợt, bên ngoài có tiếng mở cửa, Đới Tứ Hải và A Liên đã về.

– Đệt. – Đới Kha khẽ chửi thề một tiếng, đá nhẹ vào chân bàn.

Ôi thôi, lần này thì cậu thật sự mất hẳn hứng nói năng rồi.

Lương Mạn Thu có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Họ đang ở cái tuổi thích giấu giếm phụ huynh những bí mật nho nhỏ, sự có mặt của người lớn ở bất cứ đâu cũng thường khiến họ cảm thấy bực bội.

Mỗi lần phụ huynh xuất hiện, dường như đều ngầm nhắc nhở về thân phận và hoàn cảnh của họ.

Họ đang sống chung dưới một mái nhà. Và với người ngoài, họ là một cặp anh em đang học cấp Ba.

Đầu học kỳ mùa xuân năm 2014, lớp Lương Mạn Thu đổi chỗ ngồi, toàn bộ vị trí trong lớp đều bị xáo trộn. An Giai Nguyệt và Khỉ Con ngồi sau Lương Mạn Thu, còn Châu Thư Ngạn lại trở thành bạn cùng bàn của cô.

An Giai Nguyệt bĩu môi đến nỗi sắp cuộn thành sóng, thắc mắc không ngừng: 

– Rốt cuộc cô Jodie nghĩ cái gì vậy trời? Sao lại xếp hai đứa nói nhiều như bọn mình ngồi chung, còn hai đứa ít nói kia lại ngồi chung? Bộ cô ấy nghĩ âm cộng âm sẽ thành dương hay gì?

Khỉ Con nói: 

– Cô Jodie lần đầu làm chủ nhiệm lớp mà, thông cảm chút đi. Mà cô ấy cũng tâm lý phết đấy, còn cố tình xếp bạn cùng bàn đồng giới cho một cặp đôi trong lớp nữa kìa.

An Giai Nguyệt hạ giọng, hất cằm về phía cặp đôi dính tin đồn đang ngồi im lặng ở bàn trước: 

– Đáng lẽ cũng nên xếp cho Tiểu Thu ngồi cùng bàn với bạn nữ mới phải, không thì cậu ấy biết ăn nói sao với anh bồ mô tô của mình?

Khỉ Con vô tư nói: 

– Biết đâu do cô Jodie thấy Tiểu Thu với bí thư chi đoàn hợp nhau hơn, kiểu như song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đó ấy.

An Giai Nguyệt lườm cậu ta: 

– Sao cậu biết anh bồ mô tô kia không có gia thế khủng? Tớ thấy con xe đó không rẻ đâu, mà anh ấy chỉ học trên bọn mình một khoá thôi đấy.

Lương Mạn Thu đắn đo không biết nên nói với Đới Kha thế nào để tránh cho cậu nổi điên, nhưng vẫn phải nói một tiếng, kẻo cậu lại hóng được ba cái tin vịt từ đâu đó.

Sự đã rồi, giờ mà đi tìm cô chủ nhiệm Triệu Tĩnh xin đổi chỗ thì sẽ làm tổn thương tình cảm của bạn cùng bàn. Hơn nữa, Lương Mạn Thu cũng chẳng quen nhờ vả giáo viên.

Đành chịu vậy.

Cô cắn răng ngồi xuống cạnh Châu Thư Ngạn.

Châu Thư Ngạn hỏi: 

– Trông cậu có vẻ không vui thì phải?

Lương Mạn Thu khựng lại, nặn ra một nụ cười: 

– Nghỉ đông vẫn chưa đã, tớ vẫn còn lơ mơ lắm.

Châu Thư Ngạn cười đáp: 

– Lần gần nhất ngồi cùng bàn làm bài tập với cậu thế này cũng đã ba năm rồi.

Lương Mạn Thu buột miệng: 

– Thời gian trôi nhanh thật.

Châu Thư Ngạn lại nói: 

– Tớ có mang điện thoại, sau này nếu cần gọi ai thì cậu cứ bảo tớ nhé.

Lương Mạn Thu chỉ đành nói cảm ơn.

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Cậu đừng khách sáo thế, tớ không quen.

Tối hôm đó gọi điện, Lương Mạn Thu định bụng sẽ báo cho Đới Kha một tiếng về chuyện đổi bạn cùng bàn. Do dự một lát, cô nghĩ thầm gặp mặt bao giờ cũng dễ nói hơn, thôi thì cứ đợi về nhà rồi nói thẳng, Đới Kha cùng lắm cũng chỉ véo má cô một cái. Chứ nếu nói qua điện thoại ở hành lang, cô lại phải lựa lời dỗ dành cậu, mà cô vốn tính hay ngại, khó mà nói những lời đó trước mặt các bạn học đang xếp hàng chờ phía sau được.

Châu Thư Ngạn nói thêm: 

– Tớ cứ có cảm giác cậu đang tránh mặt tớ.

Lương Mạn Thu vờ như không hiểu, nhìn cậu ta một lúc, đôi mắt như đang điều chỉnh tiêu cự của người bị cận, vừa hoang mang vừa ngơ ngác: 

– Hả? Đâu có?

Châu Thư Ngạn nói tiếp: 

– Trước đây lúc bọn mình viết thư cho nhau, tớ đã có cảm giác này rồi.

– Không có đâu. – Lương Mạn Thu đã quên bẵng lý do cắt đứt liên lạc hồi đó, bèn dọn dẹp lại bàn học rồi tiện miệng lái sang chuyện khác. – Nghỉ đông cậu có đọc sách hay xem phim gì thú vị không?

Nhưng người tính không bằng trời tính, Lương Mạn Thu chẳng đợi được đến cuối tuần mà đã gặp Đới Kha sớm hơn dự kiến.

Đang mùa cúm, các bạn trong lớp lần lượt ngã bệnh. Lương Mạn Thu lại đang đến tháng, sức đề kháng yếu nên cũng khó thoát nạn. Tối thứ Sáu, sau buổi tự học, cô thấy toàn thân rã rời, đành phải gục mặt xuống bàn làm bài tập.

Châu Thư Ngạn thấy hai má cô đỏ bừng, liền hỏi: 

– Cậu cũng sốt rồi à?

Cô bạn An Giai Nguyệt ngồi sau lưng họ cũng vừa đổ bệnh sáng nay.

Lương Mạn Thu sờ trán mình, không thấy có gì bất thường, bèn kéo chặt cổ áo đồng phục, nói: 

– Tớ thấy hơi lạnh, muốn về ký túc xá ngủ.

Châu Thư Ngạn bảo: 

– Để tớ đưa cậu xuống phòng y tế trường xem sao, nếu sốt thì chắc phải về nhà đấy.

Các bạn học khác cũng gặp tình trạng tương tự.

Lưng mỏi nhừ khiến Lương Mạn Thu đi lại hơi khó khăn, cô nghĩ thầm giá có An Giai Nguyệt ở đây thì còn có người đỡ mình, bèn từ chối:

– Thôi để tớ về nhà luôn.

Giờ này chắc ngoài tiệm mới treo xong số ngỗng quay cho ngày mai vào phòng hong khô, Đới Tứ Hải mà lái xe qua đón cô cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ.

Châu Thư Ngạn đưa điện thoại cho cô, bảo: 

– Cậu gọi cho người nhà trước đi, bảo họ xin phép cô Jodie giúp.

Lương Mạn Thu nhận lấy điện thoại của Châu Thư Ngạn, một tay ôm trán, bước ra hành lang gọi cho Đới Tứ Hải.

Đới Tứ Hải ngẫm nghĩ một lát rồi nói: 

– Tiểu Thu, bác đang có việc gấp ở ngoài, để bác bảo Đại D đến đưa con đi viện nhé, may mà hôm nay nó cũng vừa được nghỉ phép tháng.

Lương Mạn Thu nghe vậy lại thấy nhẹ cả người, phiền Đới Kha dù sao cũng thoải mái hơn là phiền Đới Tứ Hải. 

– Dạ bác. Đây là điện thoại của bạn cùng bàn con, lát nữa anh đến thì cứ gọi số này ạ.

Thời gian còn lại, Lương Mạn Thu thu dọn sách vở rồi gục xuống bàn chờ tin, thỉnh thoảng lại uống vài ngụm nước nóng mà Châu Thư Ngạn lấy giúp.

Điện thoại reo sớm hơn dự kiến, Châu Thư Ngạn lẻn ra hành lang nghe máy: 

– A lô?

Giọng nam vang lên bất ngờ khiến Đới Kha hơi sững người:

– Tôi tìm Lương Mạn Thu.

Châu Thư Ngạn hỏi: 

– Anh là anh cậu ấy à?

Đới Kha hỏi lại: 

– Cậu là bạn cùng bàn của Lương Mạn Thu à?

Không ai trả lời câu hỏi của đối phương, xem như ngầm thừa nhận.

Châu Thư Ngạn nói: 

– Giờ em sẽ đưa cậu ấy ra cổng trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.