Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 66: Hôn có bị vướng kính không nhỉ…




Lương Mạn Thu và Đới Kha thống nhất với nhau là chỉ được liên lạc vào buổi trưa và trước giờ tự học tối, để tránh điện thoại làm xáo trộn cuộc sống học tập bình thường. Chủ yếu là để trị Đới Kha, vì ban đầu Lương Mạn Thu nhắn tin cho cậu vào giờ chuyển tiết, cậu trả lời nhanh như chớp, rõ ràng là có dấu hiệu lơ là trong giờ học.

Cũng giống như các trường cấp Ba khác, khối cấp Ba trường Tân Hải cấm học sinh mang điện thoại đến trường. Lương Mạn Thu sợ Đới Kha bị tịch thu điện thoại thì lợi bất cập hại.

Cuối tuần họ về nhà, A Liên đã xuất viện, đang nằm trên giường dưỡng thai, Đới Tứ Hải còn đặc biệt thuê người giúp việc theo giờ để nấu nướng và làm việc nhà.

Đới Kha kiểm tra phòng mình một lượt, không thấy có dấu vết bị lục lọi gì, song vẫn dặn Đới Tứ Hải không được cho bất cứ ai vào phòng cậu.

Cậu lại hỏi:

– Bà ấy phải nằm vậy tới tận lúc sinh à?

Đới Tứ Hải đáp: 

– Bác sĩ nói ba tháng đầu cố gắng tránh vận động.

Đới Kha than:

– Sinh con cũng phiền phức ghê.

Nghĩ đến mẹ mình vì thuyên tắc ối mà đến cả tính mạng cũng không giữ được, cậu thoáng chốc trầm ngâm.

Đới Kha hỏi:

– Khi nào sinh?

Đới Tứ Hải trả lời:

– Cuối năm.

Đới Kha khó mà tin nổi mình sắp có một đứa em nhỏ hơn mình đến mười tám tuổi, trong khi mấy đứa bạn chỉ học hết cấp Hai rồi nghỉ ngang của cậu có đứa đã lên chức ba rồi.

Đới Kha lại hỏi:

– Trai hay gái?

Đới Tứ Hải chép miệng:

– Giờ làm sao biết được.

Có giữ được thai hay không vẫn còn là một ẩn số kìa.

Ông hỏi lại Đới Kha:

– Con muốn có em trai hay em gái?

Đới Kha đáp:

– Sao cũng được.

Lương Mạn Thu và A Liên đều là phụ nữ với nhau nên tán gẫu nhiều hơn vài câu. Cô cứ nhìn chằm chằm bụng A Liên khiến bà bật cười khúc khích.

A Liên hỏi: 

– Có phải con đang thắc mắc khi nào bụng cô mới to lên không?

Lương Mạn Thu ngượng ngùng cười.

A Liên nói:

– Ít nhất cũng phải đợi đến hè, bọn con được nghỉ thì bụng cô mới to lên, rồi nếu thuận lợi thì em bé sẽ chào đời vào kỳ nghỉ đông.

Lương Mạn Thu than: 

– Lâu thật đấy…

A Liên đáp:

– Mang thai mười tháng tất nhiên là lâu rồi, làm mẹ không dễ dàng chút nào hết.

Lương Mạn Thu sực nhớ mẹ mình cũng đã sinh một đứa em trai với người khác. Trước đây, có lần gọi điện thoại, cô vô tình nghe thấy tiếng trẻ con khóc, mẹ cô vội vàng dỗ em rồi cúp máy. Sau này, gần như phải đợi Đới Tứ Hải nhắc, cô mới gọi điện cho bà.

Lương Mạn Thu vào phòng Đới Kha, chia sẻ với cậu những tin tức chẳng có gì mới mẻ.

Cô lo lắng hỏi:

– Anh, đến lúc đó có phải phòng em sẽ phải dọn trống không?

Hồi ở thôn Sơn Vĩ, Lương Mạn Thu từng thấy nhà nào sinh con cũng nườm nượp người ra vào, đủ các loại họ hàng đến thăm nom và chăm sóc. Đến lúc đó, hẳn là Đới Tứ Hải sẽ phải thuê người giúp việc toàn thời gian.

Đới Kha tì một chân lên mép bàn, nhấc hai chân trước của ghế lên, mải mê chơi game trên điện thoại nên không ngẩng đầu, hỏi lại:

 – Dọn trống làm gì?

Lương Mạn Thu đáp:

– Biết đâu để cho người giúp việc ở cùng.

Đới Kha hỏi:

– Lão Đới bảo em thế à?

Lương Mạn Thu nói:

– Em đoán vậy thôi. A Liên còn phải ở cữ các kiểu, không thể nào một mình chăm em bé được.

Trong tiềm thức, Lương Mạn Thu hy vọng Đới Kha sẽ an ủi và bảo cô đừng suy nghĩ lung tung, nhưng kỳ vọng này có lẽ quá xa vời. Đới Kha trước nay chưa từng an ủi ai cũng chẳng bao giờ xin lỗi, cậu chỉ tập trung giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Đới Kha nói:

– Thế em qua phòng anh trải chiếu nằm dưới đất mà ngủ.

Lương Mạn Thu dở khóc dở cười:

– Sẽ bị bác đánh đấy…

Đới Kha bảo:

– Lão Đới không đời nào đánh em, mà cũng chẳng đánh lại anh. Em sợ cái đếch gì.

Lương Mạn Thu phải thừa nhận rằng Đới Kha tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại nhìn người rất chuẩn.

Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói:

– Lúc đó bọn mình được nghỉ đông rồi! Lạnh chết đi được, em trải chiếu nằm đất kiểu gì?

Đới Kha đáp:

– Em muốn ngủ giường anh thì cứ việc nói thẳng.

Lương Mạn Thu ngượng chín mặt, lắp bắp chối:

– Ai… ai muốn ngủ giường anh chứ…

Lương Mạn Thu ngược lại thấy may mắn vì Đới Kha vẫn giữ giọng điệu đó, không đào sâu vào chủ đề này.

Tiệm ngỗng quay thiếu vắng bà chủ khiến ông chủ Đới Tứ Hải bận tối mắt tối mũi. Sáng Chủ Nhật hàng tuần, tranh thủ lúc Đới Kha còn chưa được nghỉ, Lương Mạn Thu đều ra tiệm phụ giúp. Giờ cô gần như không phải làm việc nặng nhọc nữa, Đới Tứ Hải chỉ để cô thu tiền.

Đới Kha có khi về ăn cơm trưa, có khi chơi bóng rổ xong một hai giờ chiều mới về.

Hôm nay Đới Kha lại đi chơi bóng rổ, nhắn tin trên QQ bảo Lương Mạn Thu đến nhà Kim Linh đợi cậu.

Lương Mạn Thu không để Đới Tứ Hải biết chuyện mình có điện thoại mới, lén lút trả lời tin nhắn rồi rời khỏi tiệm, đi được một đoạn xa mới dám ngang nhiên lấy điện thoại ra dùng.

Tình hình an ninh trật tự ở khu Thúy Điền đã tốt hơn nhiều, mấy năm gần đây không còn nghe tin tức cướp giật điện thoại trên đường nữa.

Lần đầu tiên Lương Mạn Thu mang một vật giá trị như vậy ra đường, cô vô cùng cẩn thận. Nhắn tin báo cho Đới Kha biết mình đang trên đường tới xong, cô định cất điện thoại vào ba lô thì trước mắt bỗng tối sầm, đột nhiên xuất hiện một bóng người nói giọng trầm trầm nghe quen quen:

– Tiểu Thu.

Lương Mạn Thu giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Ngay sau đó, tay cô trống không, điện thoại đã bị giật mất.

– Trả đây… – Lương Mạn Thu buột miệng kêu lên.

Sáu năm không gặp, cô gần như không nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt.

Ông ta nom gầy gò và già nua hơn trước, đầu đã hói, mặc bộ quần áo mùa xuân chỉ miễn cưỡng che đi thân hình còm cõi.

Lương Mạn Thu sững người tại chỗ, miệng thoáng mấp máy rồi lặng thinh.

Lương Lập Hoa cười, một nụ cười vừa xa lạ vừa đáng sợ, hỏi:

– Không nhận ra ba mày à? Không ngờ mày đã cao thế này rồi, ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp rồi đấy, trông giống hệt mẹ mày hồi trẻ.

Lương Lập Hoa định đưa tay xoa đầu Lương Mạn Thu nhưng cô né được, ông ta đành lúng túng rụt tay lại.

Trong mắt Lương Mạn Thu, Lương Lập Hoa từ lâu đã chẳng khác gì một người chết cả về mặt xã hội lẫn y học.

So với hành tung sáu năm qua của ông ta, Lương Mạn Thu thấy lo lắng cho chiếc điện thoại của mình hơn. Cô đành miễn cưỡng nói:

– Trả… điện thoại cho tôi.

Lương Lập Hoa săm soi chiếc điện thoại. Đối với người nghèo mà nói, điện thoại thông minh vẫn là một món đồ xa xỉ. Ông ta xuýt xoa:

– Anh Hải đối xử với mày tốt nhỉ, mua cho cái điện thoại xịn thế này, còn xịn hơn của ba mày nữa, cho ba mượn dùng mấy hôm nhé.

Lương Lập Hoa làm bộ sắp đút chiếc điện thoại vào túi.

Lương Mạn Thu sốt ruột muốn lấy lại:

– Á, đừng! Đây là của anh trai cho tôi.

Lương Lập Hoa chợt hiểu ra:

– Anh trai? Mày nói con trai anh Hải hả? Con trai ông ta mà cũng giàu vậy sao?

Lương Mạn Thu còn ít tuổi, chưa hiểu rõ tính nết của Lương Lập Hoa, giờ thấy ông ta nhòm ngó của cải nhà họ Đới, cô vừa sợ hãi vừa phản cảm.

Biết dục tốc bất đạt, Lương Mạn Thu đành im lặng chờ đợi thời cơ thích hợp.

Lương Lập Hoa hỏi han tình hình gần đây của Lương Mạn Thu, về cơ bản cũng không khác mấy so với những gì Lương Lập Thanh đã kể.

Lương Lập Hoa rút chiếc điện thoại cục gạch cũ nát của mình ra, hỏi:

– Tiểu Thu, số điện thoại của mày là bao nhiêu, cho ba đi.

Lương Mạn Thu đành cắn răng đọc số của mình.

Lương Lập Hoa gọi thử cho Lương Mạn Thu rồi yên tâm lưu lại.

Sau đó, chiếc điện thoại trở lại tay Lương Mạn Thu, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

– Sau này ba sẽ gọi thẳng vào số mày.

Lương Lập Hoa huơ huơ chiếc điện thoại cục gạch rồi xoay người định đi.

Lương Mạn Thu không còn hét theo bóng lưng Lương Lập Hoa, dặn ông ta nhớ quay về như hồi mười tuổi nữa. Cô cũng không kịp tò mò liệu Lương Lập Hoa có còn nghiện hút không hay hiện đang làm gì để mưu sinh. Cô không muốn Lương Lập Hoa làm xáo trộn cuộc sống yên bình của mình, càng không muốn gây thêm phiền phức cho nhà họ Đới.

Lương Mạn Thu không muốn gặp lại người này nữa.

Lương Mạn Thu đến nhà Kim Linh hơi trễ một chút.

Đới Kha theo thói quen véo má cô, lắc qua lắc lại, rồi nghiến răng hỏi:

– Sao muộn thế, lề mề cái gì đấy?

Lương Mạn Thu rên khẽ vì bị Đới Kha véo, đáp:

– Em đi xe buýt quá trạm, phải lội bộ ngược lại một trạm.

Đôi mắt nhỏ sau cặp kính của Kim Minh cố gắng mở to, cậu ta hỏi:

– Tiểu Thu, cậu cũng có lúc ngớ ngẩn vậy à?

Lương Mạn Thu tủm tỉm cười. Vẻ ngây thơ đáng yêu của cô dễ khiến người ta xao nhãng, chỉ mải ngắm nụ cười của cô.

Kim Linh ngơ ngác nhìn hai người họ, hỏi:

– Đại D, mày véo Tiểu Thu thế mà em ấy không đau à?

Đới Kha lại bắt đầu lý sự cùn:

– Đau thì đã khóc rồi.

Kim Linh hỏi lại:

– Tiểu Thu, em không đau thật à?

Lương Mạn Thu lắc đầu, xoa xoa má.

Kim Minh đẩy gọng kính dày cộp của mình – chiếc kính còn dày hơn cả của Lương Mạn Thu – rồi ái ngại hỏi:

– Tiểu Thu, cậu không thấy đau thật hay là quen rồi? Tớ chỉ nhìn thôi mà còn buốt cả má đây này, tay anh Đại D khỏe thật.

Lương Mạn Thu đành đáp:

– Thật sự không đau mà.

Nếu không nói thế, lát nữa sẽ còn đau hơn.

– Véo thích lắm, không tin mày véo thử xem. – Đới Kha chỉ nói với Kim Linh, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Kim Minh.

Kim Linh xua tay:

– Thôi tao xin kiếu, tao không nỡ. Tiểu Thu đáng yêu thế này, ai mà nỡ véo má em ấy chứ? Đại D, sao mày có cái sở thích quái đản dữ vậy?

– Sở thích chính đáng mà.

Đới Kha nói tỉnh bơ, như thể đang chia sẻ cảm giác về quả bóng rổ mới mua của mình. Kim Minh thì hoài nghi không biết có phải mình nghĩ nhiều quá không, cậu ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng thấy Kim Linh dường như chẳng có phản ứng gì đặc biệt, cậu ta càng thêm ngờ vực cảm giác của mình.

Kim Linh nói:

– Nếu mấy bạn nam thầm thương trộm nhớ Tiểu Thu mà thấy mày làm thế này, chắc chúng nó ghen lồng lộn lên mất.

Kim Minh cười hề hề, như thể bị nhắc khéo.

– Thằng nào yêu thầm nó? – Ánh mắt Đới Kha chợt sắc lại, một gương mặt thanh tú chợt hiện lên trong đầu. Cậu hỏi Lương Mạn Thu: 

– Ai hả?

Bị hỏi tội đột ngột, Lương Mạn Thu mơ màng lắc đầu:

– Em đâu có biết.

May mà cậu không gặng hỏi lý do cô đến muộn nữa, cảm ơn trời đất.

Kim Linh vội giải thích:

– Đại D, tao bảo là nếu thôi mà.

Đới Kha lại liếc nhìn Lương Mạn Thu với vẻ dò xét.

Kim Linh nói:

– Tiểu Thu, Đại D lo cho em ghê, chỉ sợ em yêu sớm thôi.

Lương Mạn Thu cười gượng gạo đáp:

– Chắc anh ấy sợ em… chểnh mảng học hành.

Đới Kha xen vào:

– Nó là thủ khoa đầu vào cấp Ba đấy, không được phép học sút.

Lương Mạn Thu khẽ lườm cậu:

– Anh cũng không được phép tụt dốc.

Đới Kha đáp tỉnh bơ:

– Anh đang ở dưới chân dốc rồi, làm sao mà tụt được nữa.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Anh…

Kim Linh chen vào:

– Nhưng trường cấp Ba Hải Thành có cấm yêu sớm đâu, đám bạn cấp Hai của tao vào đó đều có đôi có cặp cả rồi. Ôi sao mà ngưỡng mộ mấy đứa vừa học giỏi vừa có bồ ghê.

Đới Kha buột miệng hỏi:

– Đậu má Linh Heo, mày cảm nắng thằng nào rồi à?

Kim Linh nhảy dựng lên, đỏ bừng mặt, rối rít xua tay chối:

– Làm gì có! Chết cũng không có! Tao chỉ phục mấy đứa học giỏi vì chúng nó có thể cân cả hai mặt trận cùng lúc thôi, đâu như tao, thà đi tập điền kinh còn hơn phải học.

Đới Kha hỏi:

– Học hành với tập điền kinh đều khổ như nhau, sao mà giống yêu đương được?

Kim Minh thắc mắc:

– Ủa sao anh rành vậy Đại D? Phải yêu thử rồi thì mới biết chứ, bộ anh yêu rồi hả?

Lương Mạn Thu lập tức thấy căng thẳng, nhìn chằm chằm Đới Kha. Ánh mắt hai người chạm nhau, tựa như đang trao đổi ám hiệu bí mật, có một sự ăn ý kỳ lạ.

Họ có yêu nhau thật đâu, cô căng thẳng cái gì chứ…

Lòng bàn tay Lương Mạn Thu bất giác rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Đới Kha đáp:

– Mày đi mà thử, hỏi bố đây làm cái đếch gì.

Kim Linh phì cười:

– Minh Bốn Mắt mà muốn yêu đương thì ít nhất cũng phải tháo kính ra, thay bằng kính áp tròng như Tiểu Thu ấy.

Kim Minh nhíu mày, mắt gần như híp lại:

– Tháo kính với yêu đương thì liên quan gì đến nhau?

Kim Linh chụm hai ngón tay cái vào nhau:

– Đeo kính không vướng lúc hôn hít à?

Lương Mạn Thu giật mình, vội nói:

– Em đeo kính áp tròng đâu phải để yêu đương, chỉ là… chỉ là để đội mũ bảo hiểm cho tiện thôi, ở trường vẫn đeo kính gọng mà.

Cô nói quá vội, có chút gì đó như lạy ông tôi ở bụi này.

Kim Minh hỏi:

– Linh Heo, sao bà biết nhiều thế?

Kim Linh thấy nguy cơ bị nghi ngờ yêu sớm sắp đổ lên đầu mình, bèn gãi đầu giải thích:

– Trên phim toàn chiếu thế mà, trước khi hôn phải tháo kính ra mới không bị vướng kính.

Bốn người bỗng dưng im lặng một lúc, sự chú ý đổ dồn vào hai cô cậu cận thị, dường như đang cố tưởng tượng ra một gương mặt khác chạm môi với họ xem có thực sự vướng víu hay không. 

Nếu không phải lão Ninh vừa lúc xuất hiện thì chẳng biết làm sao cho qua chuyện này nữa.

Chập tối, Đới Tứ Hải lần đầu tiên phá lệ đưa bọn trẻ trở lại trường.

Trước khi ra khỏi nhà, Lương Mạn Thu đổi sang kính gọng, đứng trước gương toàn thân tô son. Chợt lóe lên một ý nghĩ, cô rướn người hôn nhẹ lên mặt gương lạnh ngắt.

Như có phép màu, trong gương bỗng dưng xuất hiện một khuôn mặt khác. Trong thoáng chốc, Lương Mạn Thu ngỡ như mình đã hôn trúng đối phương.

– Lương Mạn Thu, em lên cơn gì đấy?

Đới Kha lại đưa tay sờ trán cô, rồi nghiêng đầu nhìn vệt son mờ trên mặt gương.

Lương Mạn Thu đáp:

– Em đang thử xem Linh Heo nói có đúng không?

Đới Kha đã quên béng chuyện đó từ đời nào.

Lương Mạn Thu chỉ vào vệt son của mình:

– Là… lúc kiss có vướng kính không ấy mà…

Dùng tiếng Anh nghe đỡ nhạy cảm hơn dùng tiếng mẹ đẻ, từ “kiss” dễ thốt ra hơn là “hôn”, cứ như thể đó là một từ chẳng liên quan gì đến mình. 

Ánh mắt Đới Kha có chút kỳ lạ.

Lương Mạn Thu nói tiếp:

– Chỉ cần hơi ngước cằm lên một chút thì đến chóp mũi cũng không chạm vào đâu.

Đới Kha hỏi:

– Thử với gương xong rồi định làm gì?

Lương Mạn Thu nói rất nghiêm túc:

– Không định làm gì cả, chỉ để thỏa mãn trí tò mò thôi.

Đới Kha càu nhàu:

– Hôn mỗi cái gương thì có ích đếch gì, gương nó là vật chết, không biết động đậy. Em tìm người sống mà thử, xem có ai chịu đứng yên cho em hôn không.

– Lấy đâu ra người sống để thử cùng chứ… – Lương Mạn Thu buột miệng nói, vừa xoay người định đi thì Đới Kha đã chặn ngay trước mặt.

Ánh mắt vừa giao nhau trong gương giờ lại dán chặt vào mắt đối phương.

Một đôi môi thì đỏ mọng, căng tràn sức sống; còn đôi môi kia chưa từng thoa son, khô ráp và hoang dại.

Chúng là một cặp đối lập hoàn hảo, dường như có thể bổ sung cho nhau.

Không khí chợt ngưng đọng trong giây lát.

Môi Đới Kha khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó. Lương Mạn Thu sợ cậu lại thốt ra câu gì khó đỡ, vội chặn họng trước:

– Anh ơi, hôn lên trán chắc sẽ vướng kính nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.