Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 73: Hôn mãi không chán




Chia tay Kim Linh, Lương Mạn Thu về đến nhà thì Đới Kha vẫn chưa về. Sự chờ đợi nuôi lớn nỗi ngờ vực, khiến cô càng lúc càng đứng ngồi không yên.

Thảo nào thầy cô và phụ huynh không khuyến khích yêu sớm, bởi chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến những trái tim non trẻ bồn chồn không yên, khó mà tưởng tượng nổi làm sao họ chịu được những biến đ ộng tình cảm lớn hơn.

May mà giờ đang nghỉ hè.

Đợi cậu về đến nhà, Lương Mạn Thu lại phải đắn đo xem nên mở lời thế nào, lại là một hồi đấu tranh và dằn vặt khác.

Đới Kha vừa chơi bóng về, mồ hôi nhễ nhại, làn da trần lấm tấm những giọt mồ hôi, hệt như thành chai nước ướp lạnh đặt ở nhiệt độ phòng.

Cậu cởi phăng áo, quệt vội mồ hôi rồi ném áo vào sọt đồ dơ, sau đó vào phòng vệ sinh tắm qua.

Lương Mạn Thu không kìm được, hỏi:

– Anh, anh vừa vận động xong đã tắm ngay à? Không sợ bị chuột rút sao?

Đới Kha bước đến trước mặt cô, mang theo mùi mồ hôi nồng nặc. Lương Mạn Thu vội bịt mũi, thấy mình vừa hỏi một câu thừa thãi.

Họ sống chung một nhà đã quá lâu, quỹ đạo cuộc sống trùng khớp, lại có phụ huynh giám sát, nên lúc nào cũng có những chuyện vặt vãnh xen vào làm xao nhãng, khiến một vài cảm xúc còn chưa kịp lắng đọng đã vội tan biến.

Lương Mạn Thu đang xài máy tính thì Đới Kha tắm xong bước ra. Cậu đã thay một chiếc quần đùi thoáng mát, còn phần trên vẫn để trần, lồ lộ cơ bắp săn chắc.

Lương Mạn Thu vội liếc nhìn, hỏi:

– Anh, sao anh không mặc áo?

– Nóng chết đi được, mặc làm gì? – Một lát sau, Đới Kha lại bồi thêm một câu. – Lương Mạn Thu, có phải em chưa thấy bao giờ đâu.

Ờ, còn sờ rồi nữa là.

Cơ ngực ấy.

Trước kia, Đới Kha và Đới Tứ Hải ở nhà không bao giờ c ởi trần. Sau khi A Liên dọn đến, Đới Tứ Hải dần thoải mái hơn, còn Đới Kha thì hình như mới có thói quen này khoảng hai tháng gần đây.

Đới Kha ra hiệu cho cô tránh ra, đến lượt cậu dùng máy tính.

Lương Mạn Thu nhường chỗ, bĩu môi đứng bên cạnh. Nhìn Đới Kha càng ung dung tự tại, nỗi nghi ngờ trong lòng cô càng khó mà kìm nén.

– Anh.

Cô vẫn đang lựa lời.

Không thấy cô nói tiếp, Đới Kha ngẩng lên nhìn cô một cái.

Lương Mạn Thu lấy hết can đảm nói:

– Em nghe người ta nói một chuyện, không biết thật giả thế nào nên muốn hỏi anh thử.

Đới Kha đáp:

– Nói đi.

Lương Mạn Thu hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Người ta đồn anh có vợ rồi.

Đới Kha ngẩn người:

– Ai nói?

Lương Mạn Thu mơ hồ cảm thấy lời đồn đó là sự thật, tim bất giác đập thình thịch.

– Là thật hay giả vậy anh?

Đới Kha vẫn hỏi:

– Ai nói?

Lương Mạn Thu đành phải khai thật:

– Có người thấy anh chat QQ với một người tên là “Bà xã”.

Đới Kha vẫn gặng hỏi:

– Ai thấy?

Lương Mạn Thu sốt ruột:

– Rốt cuộc có phải không?

Cuộc nói chuyện rơi vào vòng luẩn quẩn.

Đới Kha ngẫm nghĩ một lát rồi khịt mũi, lấy điện thoại đặt lên bàn, hất hàm ra hiệu cho Lương Mạn Thu.

Ý gì đây? Lương Mạn Thu còn đang do dự thì Đới Kha đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng, không biết định làm gì.

Chiếc điện thoại trơ trọi trên bàn, như món đồ quý bị bỏ lại, dễ bị kẻ xấu nhòm ngó.

Lương Mạn Thu đành làm “kẻ xấu” một lần, rướn người cầm lấy điện thoại. Mật khẩu của Đới Kha cô biết, đó là sinh nhật của chính cậu.

Cô nhập dãy số, mở khóa thành công.

Lương Mạn Thu mở QQ, tài khoản của Đới Kha tự động đăng nhập. Khỏi cần tìm, nick “Bà xã” được ghim ngay trên cùng, ảnh đại diện trông khá quen, là hình cô nhóc tóc vàng tròn xoe dễ thương nhất trong bộ hình mặc định của hệ thống.

Tim cô đập thình thịch như đang chờ kết quả xổ số, mà linh tính mách bảo mình đã trúng độc đắc.

Mở khung chat, Lương Mạn Thu trông thấy đoạn đối thoại quen mắt vô cùng, chỉ có điều vị trí trái phải đảo ngược so với trí nhớ của cô.

– Em ngốc thật đấy. – Giọng Đới Kha thoảng bên tai, Lương Mạn Thu mải chìm trong cảm xúc nên không hề nhận ra cậu đã quay lại.

Cậu vòng một tay qua vai gáy cô, tay kia thì cầm lon bia San Miguel, cúi xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn của Đới Kha hơi ẩm ướt, mùi bia quen thuộc thoảng qua chóp mũi. Lương Mạn Thu thấy môi khô lưỡi rát, muốn nếm thêm chút vị cay nồng mà ngọt dịu của bia nên bất giác hé môi.

Có vẻ như cô đã ngậm lấy môi cậu, cảm giác ẩm ướt nhân đôi.

Cái hé môi ấy đã cho Đới Kha cơ hội. Cậu li3m nhẹ môi cô, hương bia nồng nàn như đang lên men giữa đôi môi họ. Rồi cậu lướt qua hàm răng đang khép chặt của cô, khẽ trêu đùa đầu lưỡi.

Lương Mạn Thu giật mình, bất giác vịn lấy cánh tay Đới Kha đang choàng qua cổ mình, tay kia vẫn nắm chặt điện thoại của cậu. Cô tưởng mình cắn phải Đới Kha nên vội há miệng, nào ngờ lại bị cậu hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi cô bị Đới Kha khuấy đảo, như đang giao chiến trong khoang miệng. Cô cảm giác như mình đang hút lấy cậu.

Nước miếng không ngừng tiết ra khiến nụ hôn càng thêm ẩm ướt, quyến luyến mà trơn mượt, dường như không hề trào ra khỏi khóe môi, chẳng biết đã tan đi đâu mất.

Họ hôn nhau không biết mệt, lặp đi lặp lại những cử chỉ đơn giản.

Nghiêng đầu hôn khá mỏi, Đới Kha kéo Lương Mạn Thu ra trước người, ôm cô vào lòng. Bốn cánh môi vẫn dính chặt lấy nhau như sợ kỹ thuật còn non kém, tách ra rồi lại khó nối lại.

Lương Mạn Thu cứng đờ ôm lại cậu, nhưng không dám siết chặt. Đới Kha ở trần, hơi nóng từ người cậu càng rõ rệt, bao bọc lấy cô, gợi lên một cảm giác khêu gợi khó tả.

Cô vô tình chạm phải cơ lưng cậu, những thớ cơ rắn chắc mà nuột nà, nhiệt độ cơ thể ấm áp khô ráo, khác hẳn với cô. Sự tò mò chiến thắng nỗi ngượng ngùng, cô khe khẽ mở nắm tay, áp lòng bàn tay lên đó, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại.

Sức sống của tuổi trẻ ẩn trong làn da căng bóng, ngăm đen mà mịn màng, chứa đựng nguồn năng lượng đáng kinh ngạc.

Cái vuốt v e của cô như nhấn đúng chân ga, sự mãnh liệt của Đới Kha bùng nổ trong phút chốc. Cậu giữ chặt đầu và mông cô, siết mạnh từ trên xuống dưới, ép Lương Mạn Thu sát vào người mình, cùng cậu quấn quýt triền miên.

Cơ thể trai trẻ không chịu nổi dụ dỗ, Đới Kha nhanh chóng có phản ứng.

Bụng Lương Mạn Thu cấn phải vật gì đó lạ, cô ngỡ Đới Kha kẹp chai bia giữa hai người. Nhưng thỉnh thoảng mông cô lại cọ phải một vật ẩm ướt lành lạnh, trong khi chai bia rõ ràng đang ở dưới tay cậu.

Hơi thở của Đới Kha gấp gáp như vừa chơi thêm một trận bóng rổ, nhưng lại chẳng có chút sảng khoái nào. Cậu đang cố gắng kìm nén và chịu đựng, cuối cùng vội vàng buông Lương Mạn Thu ra, quay người đi một cách bối rối, ngửa cổ tu một ngụm bia lớn.

Đôi môi đỏ mọng của Lương Mạn Thu hơi sưng, như vừa ăn xong một tô mì cay.

Cô đưa mu bàn tay lên chấm nhẹ môi mình, nhìn tấm lưng và đôi tai đỏ rực của Đới Kha.

– Anh… cho em một ngụm với…

Đới Kha không quay đầu lại, đưa chai bia cho cô.

Lương Mạn Thu uống một ngụm, nhiều hơn lượng nước cô uống bình thường nên bị sặc đến ho khan, cổ và má càng thêm đỏ ửng.

– Đồ ngốc. – Đới Kha lấy lại chai bia, uống thêm một ngụm rồi đặt lên bàn.

Lương Mạn Thu cũng đặt điện thoại của cậu về chỗ cũ, vì cầm lâu nên trên vỏ ngoài đen bóng đã hằn lên vài dấu tay mờ mờ.

– Anh chưa từng nói với em, cũng chưa từng gọi em như vậy.

Ý cô là vụ “Bà xã”.

Đới Kha rõ ràng là được hời còn ra vẻ:

– Không gọi đâu.

Lương Mạn Thu vốn chẳng trông mong gì, nhưng bị từ chối lại đâm ra ngang bướng:

– Anh ơi, gọi một tiếng thử xem nào.

– Biến.

Đới Kha ngồi lại vào ghế xoay, coi bia như nước lọc mà tu thêm một ngụm.

Lương Mạn Thu đáp:

– Không biến.

Lưng ghế xoay khá cao, không giống chiếc ghế gỗ bên cạnh, nên cô không thể vòng tay qua sau lưng ôm vai Đới Kha được. Lương Mạn Thu tùy cơ ứng biến, trực tiếp nhấc cánh tay phải của cậu lên rồi ngồi lên đùi cậu. Đới Kha hoàn toàn biến thành một tấm đệm thịt.

– Muốn chết à? – Đới Kha mắng một câu, tay trái thuận thế vòng qua eo cô như một chiếc đai an toàn.

Lương Mạn Thu dựa lưng vào ngực Đới Kha, vuốt nhẹ cánh tay phải lún phún lông của cậu, rồi trượt xuống tay phải cậu, đặt tay mình lên, cùng nắm lấy chuột máy tính:

– Anh ơi, anh dạy em chơi game đi.

Đới Kha hơi khom lưng, gác cằm lên vai Lương Mạn Thu, đổi thành cô nắm chuột, còn cậu nắm tay cô. Lương Mạn Thu nhỏ nhắn, tay cũng xinh xắn, chỉ nhỉnh hơn con chuột một chút. Da thịt thiếu nữ mịn màng, là thứ mà không một con chuột giả da nào có thể sánh bằng.

Đới Kha lập tức quên luôn con chuột, luồn ngón tay vào kẽ tay cô, đan chặt lấy. Mười ngón tay họ quyện vào nhau, từng cặp ngón tay quấn quýt nhau. Việc nắm tay so với hôn môi lại có thêm vài phần tỉnh táo, sự kết nối về thể xác dường như lý trí hơn, sợi dây liên kết của mối quan hệ này có vẻ đã thêm vài phần bền chặt.

Đới Kha thuận thế nghiêng đầu, hôn lên má Lương Mạn Thu, phả hơi thở của mình lên những lọn tóc mềm mại của cô.

Lương Mạn Thu không chịu nổi nhột, bèn rụt cổ lại, trông như cố tình cọ vào người Đới Kha khiến cậu lại hôn thêm một cái nữa. 

Hai người dính lấy nhau như sam, quấn quýt không rời.

Dưới sự chỉ dạy tận tình của Đới Kha, Lương Mạn Thu lần đầu tiên chơi thử game cậu thích. Ván nào cũng thua tan tác, nhưng tính tình Đới Kha lại tốt đến lạ thường. Bởi những ván thua, cậu đều đòi lại trên môi Lương Mạn Thu.

Vào buổi chiều hè bình lặng của thời cấp Ba, trong căn phòng ngủ đóng chặt cửa, họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần và bao nhiêu lâu. Một khi kỹ năng đã được học, nó sẽ được sử dụng lặp đi lặp lại.

Sau này lỡ có buôn chuyện với bạn cùng phòng, thì dù “base một” được định nghĩa là hôn lưỡi hay chỉ nắm tay, Lương Mạn Thu và Đới Kha cũng đã đường hoàng chạm tới rồi.

Bí mật của họ cứ thế lớn dần, ngày một phức tạp hơn, và áp lực giấu giếm cũng theo đó mà tăng lên.

Lương Mạn Thu đành phải thú nhận sự thật:

– Anh ơi, thật ra lần này là chị Linh Heo hỏi em.

Đới Kha ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Không sao, Linh Heo kín miệng lắm, không phải kiểu người lắm chuyện đâu.

Lương Mạn Thu dở khóc dở cười:

– Chị ấy chỉ hỏi em thôi, chứ cũng chưa biết “người ấy” của anh… là ai.

Đới Kha chưa bao giờ gọi cô kiểu đó, nên Lương Mạn Thu luôn cảm thấy thiếu chân thật, cứ như thể mạng xã hội và đời thực bị ngăn cách bởi một rào cản, tách biệt giữa ảo và thật.

Người trên QQ kia hình như là cô vợ ảo của Đới Kha.

Đới Kha đáp:

– Sớm muộn gì cũng biết thôi.

Lương Mạn Thu không đoán ra được thái độ của cậu, chỉ nói lên nỗi lo của mình:

– Vậy thì mình cứ từ từ, đừng nói với chị ấy vội.

Tình yêu tuổi học trò luôn bí mật, việc công khai còn thách thức hơn cả tỏ tình. Tỏ tình là bí mật của hai người, còn công khai thì phải giới hạn đối tượng biết chuyện, tránh để lộ tin cho phụ huynh và giáo viên.

Những mối tình học đường thường sớm nở tối tàn, Lương Mạn Thu cũng sợ mới công khai chưa được bao lâu thì đã toang.

Đới Kha liếc nhìn Lương Mạn Thu, không tỏ rõ thái độ.

Cô chần chừ mãi, cuối cùng vẫn hỏi:

– Anh, anh học được kiểu hôn… như vậy từ đâu thế?

Đới Kha ngạc nhiên:

– Cái này mà cũng phải học à?

Lương Mạn Thu gặng hỏi:

– Anh học từ mấy cô bạn gái rồi?

Đới Kha hiểu ra cô đang xoáy vào chuyện gì, cậu cúi đầu liếc xéo cô một cái:

– Học từ bà xã anh đấy.

Lương Mạn Thu bất giác nổi da gà, hối hận vì đã lắm lời.

– Ai thèm làm bà xã anh…

Đới Kha mím môi:

– Em còn dám làm bà xã của ai khác nữa hả?

Nói rồi, chuyện cũ lại tái diễn.

Trước khi đi học thêm hè, Kim Linh không quên hẹn Lương Mạn Thu ra ngoài, dò hỏi xem “bà xã Đại D” lần trước rốt cuộc là thần thánh phương nào.

– Điện thoại của anh em cài mật khẩu rồi.

Theo một góc độ nào đó, Lương Mạn Thu không nói dối. Cả điện thoại của cô và Đới Kha đều đã đổi mật khẩu, dùng ngày sinh của đối phương.

Kim Linh vẫn chưa bỏ cuộc:

– Nó dùng máy tính đăng nhập QQ đó, em có vô tình liếc qua được lần nào không? À, chị biết rình trộm chuyện riêng tư của người khác là không hay.

Lương Mạn Thu đáp:

– Em không dám đâu.

Kim Linh chấp nhận câu trả lời này, bởi Đới Kha vốn dĩ không phải là đứa dễ chọc.

– Thôi kệ. – Kim Linh vốn phổi bò, lại rất biết cách tự an ủi. – Đợi vào năm học là biết thôi. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà.

– Dạ…

Lương Mạn Thu không nói dối điều gì quá to tát, là giấu giếm một phần sự thật. Việc giữ bí mật với bạn thân khiến cô cảm thấy áy náy, tự dưng có chút gì đó hổ thẹn với Kim Linh.

Nếu sau này công khai lại còn phải giải thích lý do che giấu, rồi lại xin lỗi, thời gian càng kéo dài, mọi chuyện càng khó gỡ.

Lương Mạn Thu đón sinh nhật tuổi mười sáu vào những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Đến Chủ nhật đầu tiên của tháng Chín, Đới Kha bước sang tuổi mười tám.

Cậu chỉ được nghỉ nửa ngày, tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi trưa. Khác với mọi năm, năm nay Đới Kha muốn tách khỏi phụ huynh, chỉ ăn mừng cùng bạn bè.

Đới Tứ Hải cũng không ép, ông trả tiền bữa ăn, đúng hẹn cho cậu một phong bì lớn, còn bữa tối thì để gia đình ăn với nhau.

Đới Kha nhận được một đống quà, riêng món quà của lão Ninh thì cậu ta nhất quyết bắt Đới Kha phải mở ngay tại chỗ, chẳng sợ chủ nhân bữa tiệc không thích.

Kết quả, trong hộp quà là một chiếc quần sịp da báo và một hộp bao cao su, cả đám cười rộ lên.

Lão Ninh dù bị Đới Kha kẹp cổ khóa tay, vẫn cố nén cười mà chúc phúc:

– Chúc mày sớm trở thành đàn ông thực thụ, nếm mùi tình d ục nha!

Lương Mạn Thu liếc thấy chiếc quần sịp da báo, vừa buồn cười lại vừa ngượng. Khác với cảm giác áy náy với Kim Linh, cô thấy chuyện này như có liên quan đến mình, bất giác tưởng tượng ra cảnh Đới Kha và chiếc quần sịp da báo hợp làm một.

Đến khi Kim Linh ghé tai giải thích cho cô biết món đồ còn lại trong hộp là gì, mặt Lương Mạn Thu đỏ bừng lên ngay lập tức.

Ăn uống xong xuôi, học sinh khối cấp Ba trường trung học Tân Hải không có nhiều thời gian nghỉ, nên buổi tăng hai hát karaoke đành hẹn lần sau. Cả đám tản đi như ong vỡ tổ, ai về nhà nấy.

Đới Kha đường hoàng lái xe mô tô đi, Lương Mạn Thu vẫn ngồi sau ôm eo cậu, cổ tay trái đeo chiếc vòng tay màu tím của đội Lakers giống hệt Đới Kha.

Những người khác đã quen với cảnh này, hình ảnh anh em họ sớm đã khắc sâu vào tâm trí họ.

Hai người này cứ dính nhau như sam, không biết sau này lúc mỗi người có người yêu thì giải thích với đối phương kiểu gì.

Kim Linh nhìn thêm một cái, bất chợt giật nảy mình, hình như cô đã ngộ ra điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.