Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 89: Chuyện ái â n như đã hoàn thành được một nửa




Lưng Lương Mạn Thu áp sát vào ngực Đới Kha, những vùng da thịt không được váy ngủ che chắn cứ thế chạm vào nhau, vừa khít khao lại vừa nóng ran.

Sự run rẩy từ cô truyền sang ngực anh. Đới Kha càng siết chặt vòng tay, nhịp tim rối loạn của anh cũng theo đó mà dội thình thịch vào lưng cô.

Anh khẽ nâng cằm Lương Mạn Thu, rồi phủ lên môi cô một nụ hôn, chẳng cho cô cơ hội thốt thêm lời nào.

Lương Mạn Thu chẳng biết phải nói gì, bởi nói gì lúc này đều không thích hợp. Cô cứ thế thả mình trôi theo nụ hôn nồng cháy của Đới Kha, phiêu dạt giữa dòng xoáy của d ục vọng.

Sau tám năm chung sống dưới một mái nhà, họ đã thấu hiểu thói quen và ngôn ngữ cơ thể của đối phương hơn cả những cặp đôi trẻ tuổi bình thường. Với họ, vài cử chỉ thăm dò tự nhiên như nước chảy mây trôi, chẳng hề có khái niệm quá sớm.

Trong thế giới nhỏ bé chỉ có hai người, tám năm là một quãng thời gian đủ để một đứa trẻ thơ ngây bước vào tuổi trưởng thành. Lương Mạn Thu và Đới Kha đã cùng nhau dò dẫm từ những ngày ngô nghê đến lúc chín chắn, từ lâu đã chẳng còn đo đếm thời gian nữa.

Màn đêm dày đặc nuốt chửng mọi mảng màu. Đới Kha dùng xúc giác để mường tượng Lương Mạn Thu.

Bờ môi đầy đặn, căng mọng của cô khêu gợi đến độ anh chỉ muốn cắn nhẹ một cái nhưng lại chẳng nỡ.

Hàm răng khép kín của cô dẫu ẩn chứa sự sắc bén, lại chẳng hề làm anh đau.

Chiếc váy hai dây vốn có cổ rộng nên Đới Kha chẳng gặp mấy khó khăn để kéo tuột nó xuống. Lớp vải mỏng manh dồn lại ngay dưới bờ cong mềm mại khi Lương Mạn Thu khẽ nghiêng người, phô bày đôi gò b ồng đ ảo căng tròn, ấm áp và mềm mại.

Anh vuốt v e, x0a nắn chúng, dùng ngón tay khẽ se đầu nh*. Nụ h0a vốn nhăn nhúm như quả nho khô nay được tưới đẫm nước, dần dà căng mọng, vươn mình thành những búp non mơn mởn. Anh cúi xuống, ngậm lấy một bên đầu ng ực m út nhẹ nhưng không hút được gì. Đầu lưỡi tinh nghịch rê qua rê lại, thong dong trêu đùa.

Lương Mạn Thu thoáng lúng túng, vòng tay ôm lấy đầu anh. Những ngón tay bất giác mân mê nơi gáy, cảm nhận phần chân tóc mới cạo còn hơi ráp tay, tương phản với những sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu.

Đới Kha vén gấu váy, bàn tay anh lần tìm đến đầu gối thon thả của em, rồi khẽ khàng lách vào bên trong, men theo đường cong mời gọi mà trượt dần lên.

Như bao lần trước đó, Lương Mạn Thu vội vàng giữ lấy bàn tay to lớn của anh qua lớp váy ngủ.

Và cũng như mọi khi, Đới Kha dễ dàng xuyên qua lớp phòng ngự mỏng manh ấy của cô.

Có điều, lần này anh không tiếp tục tiến lên trên nữa.

Đới Kha rướn người tới, thúc nhẹ cái thứ cứng như cán dao vào eo cô.

Trước đây, anh vẫn thường tránh không để hạ bộ mình chạm vào người cô.

Lương Mạn Thu tựa như ngọn lửa rực rỡ chập chờn, còn Đới Kha lại mang trong mình cả kho thuốc nổ, hễ chạm vào là tức khắc bùng cháy ngay.

– Anh ơi… – Cổ họng Lương Mạn Thu khô khốc, giọng cô khản đặc gợi cảm, xen lẫn những tiếng thở d ốc khẽ khà

Đáp lại cô chỉ là những tiếng thở dồn dập bên tai.

Do hai người chênh lệch chiều cao khá lớn, Đới Kha đành phải dịch người xuống một chút, tìm đúng khe mông của cô mà áp sát vào.

Đôi ba lớp vải cotton mỏng tang thoáng khí chẳng thể nào ngăn nổi hơi nóng hầm hập. Vùng da thịt nhạy cảm nhất của cả hai khẽ áp vào nhau, cọ xát tới lui, khiến từng cơn rạo rực âm thầm dâng trào trong cơ thể mỗi người.

Đới Kha áp tay lên bầu ng ực mềm mại của cô, tiếp tục hôn cô say đắm. Đầu lưỡi anh còn xâm nhập trước cả “thứ bên dưới”, cứ thế quấn quýt không rời với lưỡi cô.

Cũng như bao cô gái khác, từ bé Lương Mạn Thu đã có thói quen kẹp chăn giữa hai ch ân khi ngủ, nhưng chưa từng coi đó là biểu hiện của h@m muốn xác th1t, thỉnh thoảng làm vậy chỉ thấy khoan khoái, dễ chịu.

Đêm nay, Đới Kha đã hóa thành chiếc chăn của Lương Mạn Thu, trùm lên người cô, để cô kẹp lấy mình. Khát khao chan chứa tình yêu giờ đây đã được đáp đền, bỗng chốc thăng hoa thành tình ái trong truyền thuyết.

Lương Mạn Thu thấy hơi sợ hãi, lại có chút tò mò xen lẫn mong chờ. Ba cảm xúc ấy cứ thế va chạm nhau, chẳng rõ thứ nào đang chiếm thế thượng phong.

Cô không mời gọi, cũng chẳng phản kháng. Đối với Đới Kha, như vậy có nghĩa là ngầm cho phép và thuận tình.

Cách ba lớp vải cotton, khó tránh khỏi vướng víu, chẳng khác nào gãi ngứa ngoài ủng. Nếu là vợ chồng lâu năm hẳn đã chẳng thể nén nổi mà lột s ạch sành sanh, tr ần trụi ôm ghì lấy nhau, chỉ ước được hòa vào nhau ngay tức khắc.

Chẳng ai trong hai người vượt qua được hàng rào cuối cùng. 

Đới Kha đã không manh động, Lương Mạn Thu lại càng không đời nào chủ động.

Cô mềm nhũn như một tấm chăn, mặc anh cọ quẹt, mân mê. Những va chạm vụng về dẫu chưa đúng chỗ nhưng lại nhóm lên ngọn lửa tình.

Chẳng biết tự lúc nào, vạt váy ngủ tự nhiên cuộn lên, dây áo tuột khỏi vai, vắt vẻo nơi khuỷu tay, cả chiếc váy nhàu nhĩ tựa miếng bánh cuốn, co rúm lại trên bụng cô. Hơi ẩm thấm qua hai lớp vải mỏng manh còn lại, nơi góc nhỏ kín đáo nóng hổi bắt đầu trơn trượt, ẩm ướt, hệt như nụ hôn của hai người.

Bàn tay Đới Kha to rộng như mảnh vải tam giác phía trước qu ần lót, bao trọn vùng nhạy cảm của Lương Mạn Thu, cứ luẩn quẩn ở mép.

Lương Mạn Thu khẽ rùng mình, bất chợt trào nước, thấm ướt lạnh chiếc qu ần lót. Cô vội vàng gạt cổ tay anh ra.

– Đừng… – Lương Mạn Thu khó nhọc lắm mới thốt ra được một tiếng, quýnh quáng đẩy Đới Kha.

Tâm trí đang quay cuồng vì d ục vọng làm sao hiểu được lời từ khước. Mọi lời chối từ dường như biến thành mời gọi, sự mời gọi lại hóa thành lời cổ vũ, và lời cổ vũ ấy càng đẩy cảm xúc lên đến đỉnh điểm.

Đới Kha nhấc bổng đầu gối của cô lên, để tiện cho vật c ứng rắn kia tiện chen vào hơn, thấm đẫm mật ngọt của cô.

– Anh ơi, đừng mà… – Giọng Lương Mạn Thu khẽ run như sắp khóc đến nơi, nhưng chẳng hề có chút tủi hờn mà chỉ thoáng chút sợ hãi.

Không phải cô sợ Đới Kha hay bản thân việc ân ái, mà là sợ những hệ lụy kéo theo. 

Lần đầu của con gái luôn có trăm ngàn nỗi lo: sợ cơn đau như người ta vẫn thường rỉ tai nhau, sợ mang thai ngoài ý muốn, và còn sợ tình yêu vừa chớm nở đã vội tàn, chứ chẳng giống như con trai chỉ cần được giải tỏa là xem như đã đặt một dấu chấm mỹ mãn.

Đới Kha chẳng những không dừng lại, mà còn mỗi lúc một gấp gáp hơn, từ nụ hôn, hơi thở, cho đến từng cử động.

Lời khẩn khoản dừng lại của Lương Mạn Thu lại hóa thành những âm thanh mời gọi đầy ma lực như đổ thêm dầu vào lửa.

– Im ngay. – Đới Kha quát khẽ bằng giọng khàn đặc, vẻ dữ dằn thường ngày vơi đi ít nhiều, thay vào đó là chút bất lực.

Anh móc tay vào mép qu ần lót của cô, tuột thẳng xuống.

– Anh… – Lương Mạn Thu khẽ hít mạnh một hơi, giọng lạc đi, yếu ớt gọi.

Đới Kha vốn cao lớn, tay lại dài, chỉ cần duỗi tay ra là như cây sào phơi đồ, dễ dàng cởi phăng chiếc qu@n lót của Lương Mạn Thu.

Khá giống với những gì anh tưởng tượng hồi ở Đại Lý, chiếc qu@n lót vẫn còn thoảng hương cơ thể cô, khi vò nhẹ trong tay lại có cảm giác mềm mại quen thuộc.

Đới Kha móc công cụ ra, cọ đầu kh@c vào làn da khô mịn của Lương Mạn Thu khiến nó hơi ran rát. Chiếc qu@n lót tam giác kia quá nhỏ, chẳng thể bọc trọn nó, chỉ quấn được phân nửa thứ đang nóng hầm hập và ẩm ướt. Anh chen nó vào giữa hai ch ân cô, để cô kẹp nó thay cho những ngón tay mình.

Đới Kha áp sát từ phía sau, siết lấy bầu ng ực Lương Mạn Thu, vừa hôn lên môi cô, vừa không ngừng thúc vào, đ*t cả chiếc qu@n lót của Lương Mạn Thu lẫn khe đùi cô.

Hai người họ vẫn chưa thực sự chạm vào nhau.

Lương Mạn Thu không nhìn rõ, chỉ lờ mờ cảm nhận được những gì Đới Kha đang làm.

Nỗi sợ trong lòng cô dần co lại, rồi tắt lịm, nhường chỗ cho một cảm giác kỳ diệu khác. Gọi là biết ơn thì có phần khách sáo, bảo là cảm động lại hóa sến súa. Đó là một cảm giác vững chãi xen lẫn chút k1ch thích, bình yên mà vẫn vương nét thẹn thùng. Lương Mạn Thu lặng lẽ đón nhận sự cuồng nhiệt của Đới Kha, sâu thẳm bên trong cô cũng âm thầm biến chuyển, những con sóng ngầm cuộn dâng, từ xa vọng về đáp lại anh, chuyện ái â n như đã hoàn thành được một nửa.

Ngay khoảnh khắc Đới Kha kiệt sức xuất khí, Lương Mạn Thu siết chặt lấy cánh tay anh, hai đầu gối cũng khép lại, kẹp anh thật chặt.

Anh ôm cô thở hổn hển một hồi, rồi vén chăn lên, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay ra.

Lương Mạn Thu bất giác nhíu mày, hình như cô từng ngửi thấy mùi này ở đâu đó rồi.

Đới Kha tiện tay cầm lấy chiếc qu@n lót của Lương Mạn Thu, mò mẫm bước vào phòng tắm, bật đèn lên.

Tấm kính mờ của phòng tắm lập tức phản chiếu một bóng người cao lớn, mờ ảo, toàn thân một màu rám nắng.

Lương Mạn Thu từ từ trấn tĩnh lại, vội chỉnh lại dây váy ngủ, rồi nương chút ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, cuống quýt chạy đến bên vali, tìm một chiếc qu@n lót sạch sẽ, khô ráo.

Tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm.

Lương Mạn Thu luống cuống xỏ vội chiếc quần, kéo ngay ngắn rồi chui tọt vào chăn. Hơi ấm vẫn còn đó, nhưng cô vẫn không nén nổi cơn run rẩy.

Đới Kha đẩy cửa kính phòng tắm, trần như nhộng bước ra. Đèn vẫn chưa tắt, anh còn phải tìm lại chiếc quần của mình trên giường.

Lương Mạn Thu biết ý, quay lưng về phía anh, nhắm tịt mắt.

– Anh, anh phải giặt sạch cho em đấy…

Đới Kha cũng đưa lưng về phía Lương Mạn Thu, ngồi xuống mép giường mặc lại quần, giấu công cụ gây án đi.

Anh nhất thời chưa hiểu ra, ngơ ngác hỏi:

– Giặt gì?

Lương Mạn Thu lí nhí:

– Qu@n lót…

Đới Kha đáp gọn lỏn:

– Vứt rồi.

– Hả?

– Chẳng lẽ em còn muốn mặc lại?

Không nói thì thôi, nhắc đến lại càng thêm ám muội, thậm chí có phần… d@m đãng.

– Vậy… anh phải mua đền cho em cái khác.

Chuyện ăn mặc chi tiêu của Lương Mạn Thu đều do nhà họ Đới lo liệu, cô nói vậy chỉ là muốn Đới Kha để ý một chút mà thôi.

– Mua thì mua.

Đới Kha quay lại tắt đèn phòng tắm, rồi về giường, chui vào chăn, lại ôm cô từ phía sau như ban nãy, nhưng vòng tay đã thôi bồn chồn mà thay vào đó là sự bình yên.

Đới Kha đồng ý không chút do dự khiến Lương Mạn Thu cảm thấy ngượng ngùng, lí nhí nói:

– Thôi ạ, em nói chơi vậy thôi.

Đới Kha hào phóng bảo:

– Anh tặng em cả bộ luôn.

Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi lại:

– Cả bộ gì cơ ạ?

– Chỗ này. – Đới Kha đặt tay lên ngực cô, đoạn nói tiếp. – Với cả ở dưới nữa.

Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng, cô nũng nịu nói:

– Anh ơi… anh nói thì cứ nói, sao cứ phải động tay động chân thế?

Đới Kha chống chế:

– Nói huỵch toẹt ra thì em có chịu nổi không?

Trong đầu Lương Mạn Thu chợt lóe lên vài từ đồng nghĩa phổ biến của bra, nhưng cô dám chắc những gì Đới Kha liên tưởng đến không chỉ dừng lại ở đó. Những lời lẽ tục tĩu của anh lúc nào cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Có khi, những lời lẽ ấy tục tằn đến độ khiến cô đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, càng mắng lại càng ngượng chín cả người.

Cô đành đầu hàng:

– Thôi, anh đừng nói nữa.

Đới Kha lại hỏi:

– Em mặc cỡ nào?

Lương Mạn Thu lí nhí đáp:

– Em không biết.

Đới Kha vẫn cố trêu:

– Làm sao mà không biết được, em Đại D.

Nghe cách gọi đã bao lâu không nhắc tới, lại còn bằng cái giọng tỉnh queo ấy của anh, Lương Mạn Thu sững lại một thoáng. Đoạn, cô xoay người, vừa tủm tỉm cười vừa hờn dỗi đấm nhẹ vào ngực anh:

– Anh đúng là đồ d3 xồm!

– Mẹ kiếp anh chỉ dê mình em thôi đấy.

Đới Kha ôm eo Lương Mạn Thu, lần tay vào trong váy ngủ, chạm vào mép qu ần lót hơi cộm lên.

– Mặc lại rồi à?

Lương Mạn Thu khẽ đáp:

– Dạ, giúp anh đỡ dê chút.

Đới Kha ôm chặt cô. Vừa mới phá vỡ được phòng tuyến mới nên anh không còn cố tình né đụng chạm phần dưới nữa.

– Để thử lại xem.

Lương Mạn Thu rất sợ anh mà thử lại thì sẽ lau súng cướp cò thật, vừa cười khúc khích vừa giãy giụa né tránh, đưa lưng về phía anh từ chối:

– Thôi mà.

Đới Kha lần đến tay cô, chen ngón tay mình vào kẽ ngón tay cô dứt khoát và chuẩn xác y hệt như lúc nãy đã xâm nhập vào khe đùi cô. Mười ngón tay của bàn tay to lớn và bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau, cọ xát, siết níu, quấn quýt liên miên.

Bao nhiêu mộng tưởng lãng mạn của cô bỗng chốc tan thành mây khói bởi cái ý nghĩ đen tối ấy của anh.

– Lần sua anh muốn tay em.

Lương Mạn Thu ngẩn người một thoáng mới hiểu ra, định giằng tay ra thì đã muộn, bởi anh đã siết chặt từ bao giờ.

Đới Kha kéo tay cô lại, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái rồi bảo:

– Ngủ thôi.

Lương Mạn Thu rúc vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái.

– Anh ơi, ngủ ngon nhé.

Một lúc lâu sau, khi chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của Đới Kha, Lương Mạn Thu mới khẽ thì thầm:

– Anh ơi, anh cũng phải chúc em ngủ ngon chứ.

Đới Kha vẫn nắm tay Lương Mạn Thu, siết chặt thêm vòng eo cô:

– Ngủ.

Lương Mạn Thu nũng nịu:

– Phải nói ngủ ngon cơ.

Đới Kha vẫn khăng khăng:

– Ngủ.

– Ngủ ngon.

– Ngủ.

Lương Mạn Thu cười khúc khích, người Đới Kha cũng khe khẽ rung theo.

Cô không trêu anh nữa, với tay lấy điện thoại kiểm tra lại đồng hồ báo thức lần cuối rồi mới yên tâm nhắm mắt.

Tháng bảy ở Lệ Giang, đêm đến nhiệt độ chẳng khác nào tháng Mười Một ở Hải Thành. Căn nhà gỗ không lắp điều hòa, Lương Mạn Thu và Đới Kha cứ thế ôm nhau, đắp chung chiếc chăn bông mỏng, thấy ấm áp vừa đủ, dễ chịu lạ thường.

Đây là đêm đầu tiên họ thực sự chung giường chung gối, không bởi bất kỳ tác động ngoại cảnh nào, tất cả đều hoàn toàn tự nguyện. Chính chút thiếu sót nho nhỏ lại khiến đêm nay càng thêm trọn vẹn.

Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Lương Mạn Thu vốn luôn chạy sớm hơn Đới Kha. Khi ánh bình minh tờ mờ len lỏi qua khe rèm, hình dáng cậu trai lớn xác đang say ngủ bên cạnh cũng dần hiện ra với những đường nét mơ hồ.

Cảm nhận về hạnh phúc của cô bỗng chốc trở nên hữu hình.

Thời gian thư thả, kề cận người yêu trong căn phòng khuất gió.

Lương Mạn Thu khẽ ôm lấy Đới Kha, thỏ thẻ:

– Anh ơi, em thật sự rất thích anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.