Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 91: Chấp nhận lời mời nắm tay nhau cùng trưởng thành của cô




Cổ họng Lương Mạn Thu nghẹn ứ, cô thảng thốt hỏi:

– Anh ơi, anh muốn… ở đây thật ạ…

Đới Kha liếc mắt ra ngoài cửa sổ, đoạn gằn giọng:

– Đừng lằng nhằng.

Cách đó không xa, văn phòng quản lý container vẫn sáng đèn. Mấy người đàn ông trung niên trông như dân quê đang tụ tập đánh bài, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra, đạp xe về nhà, hoặc chỉ đơn giản là ra ngoài hút điếu thuốc và ngó nghiêng tứ phía.

Bãi đậu xe chỉ lèo tèo chưa đến mười chiếc, duy nhất xe họ còn sáng đèn, cứ nằm ì một chỗ.

Lương Mạn Thu nhích mông về phía đầu gối Đới Kha, cái ô đang nằm bỗng dưng dựng đứng. Đới Kha mặc một chiếc quần lửng kaki mỏng, nên trong ánh sáng mập mờ, hình thù của nó hiện lên khá rõ.

Nhất thời không tìm thấy đầu khóa kéo, cô cuống quýt sờ s oạng lung tung. Cái ô kia càng lúc càng ngang ngược, như muốn chọc thủng cả lớp vải quần.

Đới Kha trầm giọng hỏi:

– Lương Mạn Thu, em có làm được không đấy?

Nghe trách cứ, Lương Mạn Thu ngược lại dần trấn tĩnh, bởi người sốt ruột lúc này đâu phải cô.

Cô lẩm bẩm:

– Anh phải gọi em là bà xã.

– Bà xã ngoan, nó đây này.

Chỉ một câu đơn giản đã khiến Lương Mạn Thu từ thế chủ động rơi tõm xuống thế yếu. Đới Kha cầm tay, hướng dẫn cô tìm đầu khóa rồi kéo xuống. Tức thì, một khe hở lớn bung ra, để lộ chiếc quần sịp tứ giác màu đen bên trong.

Lương Mạn Thu từng phơi đồ cho Đới Kha, nên cô biết loại quần sịp tứ giác này có một đường xẻ kín đáo để tiện lôi “công cụ” ra ngoài.

Giờ nó đã trương phình quá cỡ, trong khi cái khe kia lại hẹp, không biết có dễ dàng chui lọt không. Cô đành phải luồn tay vào mép vải, kéo ngược lên, cố định phần đầu của nó trước.

Đầu ngón tay Lương Mạn Thu chạm phải đám lông rậm rạp, rồi sờ trúng cả những nếp da mềm mại, nhăn nheo mà cô chẳng rõ là ở đâu.

Đới Kha lại chỉ cô cách lôi nó ra. Vật ấm nóng đó bật vào lòng bàn tay cô, tựa như một khúc xương được bọc một lớp xốp mỏng.

– Anh ơi, to… to quá, em không nắm hết…

– Em chỉ có một tay thôi à?

Lương Mạn Thu đành phải dùng cả hai tay, tim đập thình thịch. Cô nhắm nghiền mắt hôn Đới Kha, không dám cúi xuống nhìn thêm.

Hơi ấm từ đôi bàn tay lạ lẫm bao bọc lấy anh đem đến cảm giác khác hẳn khi tự anh xử. Đầu óc Đới Kha trống rỗng, một lúc sau mới từ từ kéo tay cô tuốt lên tuốt xuống, hõm tay chỉ dừng lại ngay đầu kh@c, không lên cao hơn nữa.

Nó có nhiều lớp, không phải một khối thống nhất hoàn toàn. Lớp da bên ngoài phần xương ấy sẽ co kéo theo tay cô, tạo cảm giác kỳ diệu tựa hồ đang đeo găng tay.

Đới Kha vén vô số lớp váy voan lên, chạm vào nơi tương ứng trên người cô.

Da thịt cô mịn màng mà khô ráo, nhưng chiếc qu@n lót tam giác lại càng lúc càng ẩm ướt. Anh càng x0a nắn, nước càng tuôn nhiều.

Ngón tay Đới Kha miết theo đường viền của chiếc qu@n lót, rồi thuận thế lách vào trong. Hai cánh môi mềm mại hệt như đôi môi đỏ mọng phía trên của cô, chỉ khác là có thêm chút “râu” đặc biệt, không thô ráp như của anh.

Bị vật lạ xâm nhập, Lương Mạn Thu vô thức khép chặt hai đầu gối. Nhưng vì đang ngồi dạng ch ân trên người anh nên chẳng thể khép lại, ngược lại còn biến thành kẹp chặt lấy anh hơn.

Vạt váy vô tình quét qua đầu kh@c nhạy cảm làm anh hơi đau. Thứ trong tay Lương Mạn Thu khẽ rụt lại, dường như mềm đi đôi chút. Cô vội xoa xoa dỗ dành, cảm giác rắn chắc ấy lại quay về.

Đới Kha luồn tay vào nơi nhớp nháp ẩm ướt, cảm giác như chạm phải đám rêu trơn tuột trong suối nước nóng, vô số lớp lang cứ thế quấn lấy đầu ngón tay anh.

Lương Mạn Thu như bị anh khoét thủng một lỗ, chút sức lực cuối cùng cũng lặng lẽ trôi tuột, toàn thân rã rời.

Tò mò xen lẫn k1ch thích, áp lực đi cùng xấu hổ, cô cảm thấy mình đã bị Đới Kha dạy hư mất rồi.

Tư thế ngồi dạng ch ân trên người anh khá bất tiện. Đới Kha đẩy cô về lại ghế, rồi nghiêng người ôm lấy cô, như vậy dễ tụt quần cô xuống hơn.

Lần này, Lương Mạn Thu kẹp chặt lấy tay anh, hỏi trong tiếng thở d ốc đứt quãng:

– Anh ơi, anh có… cái đó… không?

Đầu óc Đới Kha đang quay cuồng, cô lại nói lí nha lí nhí. Anh không nghe rõ, phải hỏi lại:

– Cái gì?

Lương Mạn Thu khó khăn lắm mới thốt ra được một từ xa lạ:

– Bao…

Đới Kha thoáng sững lại, rồi cổ tay anh lại chen vào giữa hai ch ân Lương Mạn Thu, tiếp tục mân mê. Anh đáp gọn:

– Không làm.

Trong bóng tối, Lương Mạn Thu nhìn Đới Kha chằm chằm bằng cặp mắt sáng rực.

Đới Kha hôn lên khóe môi cô, thì thầm tiết lộ một bí mật chỉ dành riêng cho cô bằng giọng khản đặc:

– Lần đầu tiên sao có thể ở một nơi thế này được…

Câu trả lời của anh như một lời hứa, giải tỏa phần nào nỗi bất an trong lòng Lương Mạn Thu. Áp lực tâm lý giảm hẳn, cô dần thả lỏng, bắt đầu học cách tận hưởng cuộc vui.

Lương Mạn Thu nhỏ giọng hỏi:

– Anh ơi, anh muốn ở đâu?

Đới Kha đáp:

– Chưa nghĩ tới.

Lương Mạn Thu thoáng bất ngờ. Bình thường Đới Kha chẳng bao giờ che giấu h am muốn của mình, ít nhất cũng phải hình dung ra cảnh này nhiều lần rồi chứ.

Đới Kha không rảnh tay, bèn dùng trán mình giữ đầu cô, nói:

– Anh thì ở đâu cũng được, quan trọng là em kìa.

Lương Mạn Thu sớm đã cảm nhận được trong sự chủ động của Đới Kha luôn ẩn chứa cả thăm dò lẫn kiềm chế. Nếu không thì sống chung một nhà, anh đã có vô số cơ hội ép cô phải chiều theo ý mình.

Cô cười gượng, trêu:

– Anh ơi, tự dưng anh dịu dàng chu đáo thế này, em thấy hơi… không quen cho lắm.

Đới Kha nghiêng người, dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người cô, giở giọng doạ dẫm:

– Nếu hôm nay không phải sinh nhật em thì anh đã xử em rồi.

– Anh này!

– Im miệng.

Lương Mạn Thu kẹp cổ tay anh như kẹp chiếc chăn bông. Anh thỉnh thoảng lại x oa nắn khiến nơi ấy của cô còn tiết ra nhiều nước hơn cả khi kẹp chăn.

Đới Kha rút tay ra. Dưới ánh đèn đường, anh xòe ngón tay, một sợi tơ bạc kéo dài rồi đứt đoạn.

Lương Mạn Thu khẽ rên một tiếng, đầu óc như có pháo hoa nổ tung. Cô vùi mặt vào hõm vai anh, không dám nhìn thẳng,cũng chẳng thể nghĩ suy gì nữa.

Ngay khoảnh khắc Đới Kha quệt thứ đó lên tay cô, Lương Mạn Thu khẽ cắn nhẹ vào vai anh, nũng nịu gọi:

– Anh…

– Nhiều nước thật. – Đới Kha tự tay hướng dẫn cô nắm chặt mình, rồi không ngừng nắc hông, trông giống như anh đang chủ động đ*t tay cô hơn là được cô m ơn trớn.

Hơi thở của cả hai đều lạc nhịp, trán lấm tấm mồ hôi, cửa kính xe cũng mờ đi vì hơi nước. Tay chân họ quờ quạng tìm một tư thế thoải mái, đón nhận sự vuốt v e non nớt mà nồng nhiệt của đối phương, Tình yêu theo dòng nước ái â n tuôn chảy, hoà quyện và thấm đẫm vào nhau.

Lòng bàn tay và cổ tay Lương Mạn Thu đã mỏi nhừ, trong khi Đới Kha dường như vẫn không biết mệt. Ngoại trừ những lúc vô tình chạm phải phần đầu kh@c khiến nó hơi mềm đi một chút, còn lại thì uy thế của anh vẫn luôn không suy giảm.

Rõ ràng lần trước đâu có như vậy.

Cô len lén hé mắt nhìn anh. Đới Kha đang nhắm mắt hôn cô trông mới dịu dàng làm sao, khiến cô ngại ngùng không dám nhìn lâu.

Đúng lúc ấy, cô lại vô tình liếc thấy hai bóng người bước ra từ khu container, đang tiến về phía này.

Tim Lương Mạn Thu giật thót. Cô trợn tròn mắt, rời khỏi môi Đới Kha, lắp bắp:

– Anh… có người… đang tới…

Đới Kha ngoảnh lại liếc nhanh, chửi thề một tiếng, rồi nắm chặt lòng bàn tay Lương Mạn Thu, đoạn vươn tay lấy giấy ăn ở khay đồ dưới kính sau xe.

Anh ngấu nghiến hôn Lương Mạn Thu.

Hai bóng người kia càng lúc càng tiến sát lại xe họ.

Lương Mạn Thu không dám kêu thành tiếng, mắt dán chặt vào cửa kính xe.

Nhịp tim của Đới Kha dội thình thịch vào lồ ng ngực cô, mỗi lúc một dồn dập, gần như muốn vỡ tung.

Trong chốc lát, lòng bàn tay cô đã hứng trọn một luồng chất lỏng đặc sệt, cách một lớp giấy ăn mà vẫn âm ấm, tỏa ra thứ mùi quen thuộc, khiến cô bất giác nhẹ nhõm.

Đới Kha thoăn thoắt thu dọn hiện trường rồi cất công cụ gây án, kéo khóa qu ần lên hết sức thuần thục, gọn gàng.

Lương Mạn Thu thở không ra hơi, cuống cuồng sửa lại váy. Chiếc qu ần lót bị Đới Kha kéo lệch đến nỗi hằn sâu vào da thịt, chẳng kịp chỉnh lại cho ngay ngắn.

Đới Kha vứt khăn giấy xuống cạnh ghế, đoạn đẩy cửa bước ra, vặn cổ kêu răng rắc.

Anh lạnh lùng liếc hai gã đàn ông cách đó chừng hai ba mét, rồi mở cửa ghế lái.

Một gã cất tiếng hỏi:

– Này anh bạn, hư xe hả? Thấy anh đậu ở đây lâu lắm rồi.

Đới Kha từ bé đã nổi tiếng nghịch ngợm, đến thầy cô tra hỏi còn đối phó dễ như bỡn, huống hồ chi hai gã này, có nhằm nhò gì.

Anh đáp gọn lỏn:

– Máy nóng quá, cho nó nghỉ một lúc.

Rồi anh chẳng nói thêm lời nào, ngồi vào ghế lái, đóng sập cửa, thắt dây an toàn và lùi xe ra đường.

Hai gã trung niên kia ăn muối còn nhiều hơn bọn Đới Kha ăn cơm, bán tín bán nghi nhìn theo.

Khi hai bóng người nhỏ dần rồi mất hút, Lương Mạn Thu mới thở phào nhẹ nhõm, tim không còn treo ngược cành cây nữa.

Cô nhoài người lên lưng ghế lái, cười toe toét nói:

– Anh ơi, ban nãy em sợ chết khiếp ấy.

Nếu không phải Đới Kha có thần kinh thép, e rằng cũng bị dọa xìu rồi.

Anh hỏi:

– K1ch thích không?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tim em suýt nổ tung luôn.

Hai người lại có thêm một bí mật chỉ riêng họ biết, sợi dây gắn kết lại càng thêm bền chặt.

Đới Kha hỏi:

– Lần sau còn muốn chơi vậy không?

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Anh ơi, rốt cuộc trong đầu anh suốt ngày nghĩ ngợi cái gì thế?

Toàn ba cái thứ tầm bậy tầm bạ.

– Bà xã. – Đới Kha bất ngờ gọi một tiếng. 

Vừa nãy anh phải nhờ vả cô mới chịu gọi, giờ thì chẳng cần gì, không biết anh định giở trò gì đây.

– Dạ? – Lòng Lương Mạn Thu bất giác dịu lại.

Tay trái Đới Kha gác trên vành dưới vô lăng, còn tay phải thì đưa lên ngang vai, khẽ nói:

– Ngửi thử xem.

Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi:

– Làm gì ạ?

Lý trí chưa kịp mách bảo, cơ thể Lương Mạn Thu đã phản ứng trước, cô rướn người tới hít nhẹ một cái. Đầu ngón tay anh thoang thoảng một mùi hương càng quen thuộc hơn.

– Mùi của em đấy.

– Anh này! 

Lương Mạn Thu muốn thụi cho anh một cái mà chẳng với tới, lại còn sợ ảnh hưởng anh lái xe. Cô vừa giận vừa ngượng, bèn ngả phịch người xuống ghế sau.

Kính chiếu hậu phản chiếu rõ mồn một khuôn mặt tươi rói của Đới Kha.

Lương Mạn Thu gắt lên:

– Anh tập trung lái xe đi!

Về đến Bích Lâm Hồng Đình đã gần ba giờ sáng.

Sợ Đới Kha lái xe buồn ngủ, Lương Mạn Thu cố gắng gượng nói chuyện với anh suốt quãng đường. Đến khi xe dừng hẳn, cô gần như đã ngủ thiếp đi trong xe.

Đới Kha nhặt mớ khăn giấy ở hàng ghế sau, đoạn hí hoáy một lúc với camera hành trình, xóa sạch đoạn ghi hình tối nay.

Quay lại nhìn, Lương Mạn Thu đã ngủ thiếp đi ở ghế sau, đầu nghẹo sang một bên.

Đới Kha mở cửa sau, cúi xuống kéo tay cô, định bế cô ra.

Lương Mạn Thu mơ màng hé mắt nhìn, còn chưa kịp định thần đã gọi:

– Anh.

– Lết ra đây, anh cõng em về.

Lương Mạn Thu nửa tỉnh nửa mê, thuận theo lực kéo của Đới Kha, gắng sức trèo lên tấm lưng rộng quen thuộc.

Đới Kha túm gọn vạt váy cô, rồi dùng gót chân đá sập cửa xe.

– Anh… – Lương Mạn Thu nói với giọng ngái ngủ, phả hơi thở vào má Đới Kha. – Cảm ơn anh nhé, sinh nhật tối nay em vui lắm.

Đới Kha nghiêng đầu, thấy cô vẫn nhắm mắt, bèn hỏi:

– Lúc xem pháo hoa vui hơn hay lúc ở trong xe vui hơn?

Lương Mạn Thu khẽ đáp:

– Đều vui hết.

Đới Kha không buông tha:

– Chọn một thôi.

Lương Mạn Thu thủ thỉ:

– Cứ ở cùng anh là em vui.

Đới Kha cười khẩy một tiếng, đoạn dừng bước, xốc cô lên một chút, rồi không kìm được mà đét nhẹ vào mông cô một cái. Mông cô có vẻ căng hơn mọi khi, sờ không đã tay bằng.

Lương Mạn Thu nói:

– Nhưng mà em sắp phải đi học quân sự rồi, không tổ chức sinh nhật cho anh được.

Đới Kha trêu:

– Học xong về sẽ đen như heo mọi cho mà coi.

Lương Mạn Thu như bị nói trúng tim đen, bực bội ngoảnh mặt đi, phụng phịu:

– Không chịu đâu, mùng Một tháng Mười em còn phải làm phù dâu cho cô Jodie nữa.

Triệu Tĩnh đã dìu dắt lứa học sinh của Lương Mạn Thu bước vào ngưỡng cửa đại học xong xuôi, cuối cùng cũng có thể yên tâm lo chuyện trăm năm của mình.

Cô và Chương Thụ Kỳ đã ấn định ngày cưới vào dịp Quốc khánh năm nay, mời Lương Mạn Thu và Đới Kha làm phù dâu, phù rể. Hai anh em chính là người se duyên cho họ, ví von như ông Tơ bà Nguyệt do số phận sắp đặt cũng chẳng ngoa.

Đới Kha nói:

– Mai anh dắt đi mua kem chống nắng.

Lương Mạn Thu khẽ dạ một tiếng.

Đới Kha quẹt thẻ mở cửa tòa nhà, bắt đầu leo cầu thang bộ. Anh vẫn thở đều đặn, khác hẳn vẻ hổn hển trong xe lúc nãy.

Lương Mạn Thu chợt nghĩ đến cảnh chú rể cõng cô dâu, cơn buồn ngủ cũng vơi đi mấy phần.

– Anh ơi, anh thấy em có nặng không?

Đới Kha chẳng để tâm câu hỏi bâng quơ của cô, hỏi lại:

– Gì?

Lương Mạn Thu nài nỉ:

– Nói đi mà, có nặng không?

Đới Kha đáp:

– Nặng muốn chết.

Lương Mạn Thu xùy một tiếng:

– Không tin.

Đới Kha hỏi:

– Không ngủ rồi à?

Lương Mạn Thu cố tình nói:

– Bị anh chê, em buồn quá ngủ hết nổi luôn.

Đới Kha dừng lại ở chiếu nghỉ cầu thang, đột nhiên xoay Lương Mạn Thu ra trước, bế cô đối diện với mình nhẹ tênh như đang đùa với nhóc Cá Hố.

Lương Mạn Thu sợ hãi ôm chặt eo anh, choàng cứng cổ anh, kêu lên:

– Anh!

Đới Kha nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của cô, mãi cho đến khi chiếc đèn cảm ứng âm thanh tắt phụt, xung quanh chìm vào bóng tối, anh mới dậm chân một cái, đèn lại sáng bừng.

– Sao không khóc?

– Em không đời nào khóc vì anh đâu.

Lương Mạn Thu vội tụt xuống khỏi người anh, kẻo hàng xóm về nhà muộn hay thức giấc đi vệ sinh giữa đêm bắt gặp.

Đới Kha dặn dò:

– Em nhớ kỹ câu này đấy.

– Xí.

Lương Mạn Thu thoăn thoắt bước lên mấy bậc thang, gót giày cao gõ lóc cóc xuống nền nhà, vạt váy qua gối dập dờn như sóng vỗ, mái tóc khẽ tung bay. Ánh mắt lanh lợi, dáng dấp yêu kiều, vừa giữ được nét ngây thơ của thiếu nữ, lại phảng phất vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Dù khí chất nghiêng về nét nào thì mỗi cử chỉ hay hành động của cô đều khiến người ta phải xao xuyến.

Lương Mạn Thu đi trước anh, quen thói vòng tay phải ra sau lưng, ngoắc ngoắc ngón tay, chẳng buồn ngoảnh lại.

Người lạ có lẽ chỉ nghĩ đó là hành động vô thức của cô, chỉ riêng Đới Kha hiểu được ám hiệu ấy.

Anh ăn ý đưa tay ra nắm lấy tay cô, siết chặt, như chấp nhận lời mời nắm tay nhau cùng trưởng thành của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.