Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 93: Ở nơi chuyện tình bắt đầu




Lương Mạn Thu cắm hoa xong, thu dọn bàn trà ngăn nắp, rồi khoan thai cầm chai nhựa lên ngắm nghía một hồi.

Giữa những đóa hồng trắng điểm xuyết vài cành hoa nhài và mấy nhánh lá xanh, sắc trắng sữa quyện cùng màu xanh non càng tôn lên vẻ đẹp của nhau, mang đến một cảm giác thật tươi mát, tao nhã.

Chỉ tiếc là chiếc bình hoa trông có phần sơ sài quá.

Đới Kha buột miệng nhận xét:

– Cái chai xấu chết đi được.

Lương Mạn Thu liếc mắt ra ngoài ban công, nói:

– Đợi tạnh mưa rồi mình ra ngoài mua một cái bình hoa thủy tinh. Anh ơi, ở đâu bán bình hoa hả anh?

Đới Kha đáp:

– Chợ hoa chim cảnh.

Cái tên nghe có phần xa lạ, vốn ít khi xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của họ.

– Chợ hoa cây cảnh ở đâu cơ?

– Ma nó biết.

Lương Mạn Thu định bụng lát nữa sẽ tra cứu trên điện thoại, rồi bưng bình hoa về phòng, đặt ở góc bậu cửa sổ đã mở rèm.

Hoa trắng muốt, trời xám xịt, gió thu se lạnh mang theo hơi mưa ẩm ướt, khẽ lùa qua lớp cửa lưới, lay động những đóa hoa mỏng manh.

Lương Mạn Thu mở cửa ban công phòng mình ra, đoạn với lấy cây sào phơi đồ, gọi:

– Anh ơi, rút đồ vào đi, mưa to tạt cả vào rồi này.

Cô vừa ngẩng đầu gỡ quần áo, tiện tay treo lên chiếc giá phơi đồ inox cao chưa quá đầu người, vừa từ từ lùi lại thì bất ngờ đụng phải một bức tường thịt sừng sững, im lìm mà rắn chắc.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên:

– Anh ơi, nay anh phản ứng nhanh ghê.

Đới Kha cầm lấy cây sào từ tay cô, càu nhàu:

– Anh có điếc đâu.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Mọi khi gọi khản cổ anh cũng chẳng thèm đoái hoài, toàn bảo “Em đang cất còn gì” với lại “Có mấy bộ đồ mà cũng cần hai người à”…

Những lời này thoạt nghe có vẻ gợi đòn thật, nhưng Đới Kha lại chẳng có chút ấn tượng nào về việc mình từng nói vậy.

Treo một mớ móc lên giá phơi, anh thoáng liếc bóng lưng Lương Mạn Thu.

Cô diện một chiếc váy liền thân màu trắng, kiểu cổ khoét rộng bó sát eo. Thiết kế này nhìn phía trước tôn vòng một, nhìn phía sau lại khoe trọn vòng hai. Khoảng da thịt sau gáy mịn màng trắng nõn, vô tình để lộ một sợi dây áo lót mảnh đồng màu.

Một cảnh tượng quen thuộc trong ký ức chợt hiện về.

Năm ấy, lần đầu tiên cô mặc chiếc áo lá màu hồng, sau gáy thắt một chiếc nơ bướm, bóng lưng cô ngồi trước bàn học như được bao phủ bởi một vầng sáng vàng.

Đới Kha bất giác làm một chuyện mà anh đã ao ước từ rất lâu.

Anh đưa tay khều sợi dây áo của cô lên, rồi búng nhẹ một cái. Một tiếng “tách” giòn tan vang lên, bờ vai cô thoáng ửng lên một vệt đỏ mờ.

Lương Mạn Thu giật nảy mình, vội ôm vai quay đầu lại, vừa tức vừa buồn cười mắng:

– Anh này!

Đới Kha ôm eo cô, vuốt v e một lượt từ trên xuống dưới rồi vỗ nhẹ mông cô một cái. Tay kia anh vẫn cầm cây sào phơi đồ, điệu bộ chẳng khác nào cầm một cây kích dỏm.

Anh cất giọng trêu chọc:

– Có ra ngoài đâu mà mặc đẹp dữ vậy?

Lương Mạn Thu đáp:

– Vốn định đi mà, nhưng tại anh ngủ nướng mãi chẳng chịu dậy. Đến lúc anh dậy nổi thì trời lại đổ mưa, thành ra chẳng đi đâu được nữa.

Đới Kha hỏi:

– Em trách anh đó hả?

Lương Mạn Thu lúc này mới nhận ra cái mỏ hỗn của Đới Kha vừa thốt được một câu xuôi tai. Đôi mắt cô chợt sáng rỡ, cười toe toét hỏi:

– Anh ơi, anh vừa khen em xinh đẹp đấy à?

Đới Kha tỉnh bơ chối:

– Anh nói cái váy.

Bất chợt, xa xa có tiếng sấm rền, bầu trời tối sầm lại.

Lương Mạn Thu lườm anh:

– Nói dối sẽ bị sét đánh đấy.

Đới Kha gác bừa cây sào lên lan can, buông một câu:

– Anh mà bị sét đánh thì em sẽ thành góa phụ.

– Không muốn đâu. – Lương Mạn Thu vội đưa tay bịt miệng anh lại. Lòng bàn tay cô lành lạnh, thoang thoảng mùi kim loại đặc trưng từ mấy chiếc móc áo inox.

Đới Kha kéo tay cô xuống, nâng cằm cô, đoạn cúi người, thành thục “trừng phạt” đôi môi ấy.

Đầu lưỡi cô vương chút vị ngọt thanh, có lẽ từ những trái nho cô vừa ăn trong tủ lạnh, trong khi khoang miệng anh vẫn còn thoảng vị kem đánh răng. Hai hương vị quyện vào nhau, khơi lên cơn đói cồn cào, không chỉ ở dạ dày, mà còn ở một nơi thầm kín nào đó nữa.

Lương Mạn Thu chẳng còn xa lạ gì với sự thay đổi này của anh, cô cảm nhận rõ một vật c ứng rắn đang cấn vào người mình.

Sự c**ng cứng của Đới Kha khiến hai má cô ửng đỏ. Lương Mạn Thu căng thẳng né tránh, mắt láo liên nhìn quanh, chỉ sợ có ai đó ở ban công nhà hàng xóm trông thấy, bèn thì thầm:

– Anh ơi, liệu có ai nhìn thấy không…

Sự xao nhãng cỏn con ấy khiến Đới Kha thoáng bực bội. Anh cúi xuống, luồn tay qua khoeo chân Lương Mạn Thu, lần đầu tiên bế thốc cô lên theo kiểu công chúa khi cô còn đang tỉnh táo, còn khẽ nhấc lên nhấc xuống như để ước chừng cân nặng.

Lương Mạn Thu sợ đến há hốc miệng, da gà tức thì nổi hết cả lên, vội vàng choàng tay ôm chặt lấy cổ Đới Kha.

Cửa ban công phòng Lương Mạn Thu vốn có hai lớp: cửa lưới mở ra ngoài, còn cửa gỗ thì mở vào trong. Đới Kha dùng cánh tay đang đỡ lưng cô kéo mở cửa lưới, đoạn dùng chân đá bung cửa.

Hai người vừa vào trong, cánh cửa lưới tự động bật ngược lại, đóng sập.

Thấy hành động của Đới Kha có phần thô bạo, Lương Mạn Thu im lặng không dám hó hé.

Đới Kha quăng cô lên giường, rồi cũng lao cả người mình lên theo.

– Ở đây thì không ai thấy được đâu.

– Anh ơi, anh định làm gì? 

Cổ họng Lương Mạn Thu khô khốc, giọng nói cũng khàn hơn mọi ngày, pha lẫn chút e dè và ngượng ngùng. Làn da trắng mịn tựa hồ chạm vào là vỡ vụn càng tôn thêm vẻ yếu đuối mỏng manh, giống như đóa hồng trắng trên bậu cửa sổ kia, dễ dàng khơi dậy h am muốn chiếm đoạt của đàn ông.

– Làm em. – Đới Kha chưa bao giờ che giấu h am muốn của mình đối với cô. Lúc dậy thì, sự thẳng thắn ấy có thể là một mầm họa, nhưng khi cả hai đã trưởng thành, nó lại trở thành ngọn lửa rừng rực duy trì hơi ấm cho tình cảm giữa họ.

Lương Mạn Thu đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng khi nó thực sự đến, trong niềm vui sướng bất ngờ lại len lỏi chút hoang mang. Cô cứ canh cánh lo sợ có chi tiết nào đó không ổn thỏa, rồi sẽ để lại rắc rối về sau.

– Anh, từ lúc anh dậy đến giờ vẫn chưa ăn gì mà không đói sao?

– Ăn em. 

Đới Kha kéo trễ cổ áo cô xuống. Kiểu cổ khoét này vốn rộng rãi nhưng lại chẳng mấy co giãn, nên bị vướng lại, kéo mãi không xuống, cũng không moi được gì ra. Anh càng mạnh tay hơn, cổ áo như sắp bị xé toạc đến nơi.

Lương Mạn Thu vội giữ tay anh lại. Đới Kha tưởng cô định ngăn cản bèn hất tay cô ra.

– Anh ơi, ở đây này. – Lương Mạn Thu cười đầy bất đắc dĩ, nói. 

Cô khẽ nằm nghiêng để lộ phần lưng, rồi kéo tay anh vòng ra sau, đặt lên đầu khóa kéo ẩn sau lưng áo.

Khóe môi Đới Kha khẽ giật giật. Anh kéo khóa xuống, Lương Mạn Thu bất giác kêu lên một tiếng.

Đới Kha bực dọc hỏi:

– Lại làm sao nữa?

Lương Mạn Thu nhăn mặt, đưa tay xoa xoa mảng da đầu đau điếng, nói:

– Kẹp vào tóc em rồi.

– Cái váy rách này! – Đới Kha chửi.

Anh đành kéo khóa lên lại, cẩn thận gạt mấy sợi tóc vương gần đó ra rồi mới kéo xuống một lần nữa.

Lương Mạn Thu tủm tỉm:

– Anh không cố tình xé thì làm sao nó rách được.

Đới Kha doạ:

– Hôm nào anh xé thật cho biết.

Lương Mạn Thu thách thức:

– Thế anh phải đền cho em.

Đới Kha:

– Đền cho em một bộ đồ lót thật khêu gợi…

Lương Mạn Thu vội ngắt lời:

– Á, thôi khỏi, anh thối tha, anh d3 xồm!

– Dê lút cán luôn.

Giọng Đới Kha hơi líu ríu khó nghe, nhưng Lương Mạn Thu vẫn hiểu ngay ý anh. Đầu óc cô lập tức trống rỗng, mọi âm thanh xung quanh dường như đều tan biến.

Lần này, Đới Kha thuận lợi kéo phăng chiếc cổ áo của cô xuống. Hơi thở của Lương Mạn Thu dường như đặc lại. Chiếc áo lót cúp ngang bằng lụa sa tanh trắng hiện ra, quen thuộc đến lạ thường, chỉ có điều thứ bên trong nó thì lại quá đỗi xa lạ với anh – căng tròn, tưởng chừng muốn tràn cả ra ngoài.

Dù cô đang nằm, hai bầu ng ực trắng ngần vẫn đầy đặn vun cao, chỉ hơi bè ra một chút, phập phồng theo từng nhịp thở, trông càng thêm sống động.

Ánh mắt anh tĩnh lặng mà sâu thẳm, từ từ kéo cô về với thực tại.

Lương Mạn Thu khẽ hỏi:

– Anh ơi, em mặc món quà anh tặng này, anh có thích không?

Từng lời từng chữ của cô như những hạt mưa ngoài kia, tí tách rơi xuống đáy lòng Đới Kha, vừa lành lạnh vừa dễ chịu.

Bằng sự bày tỏ thẳng thắn và chân thành của mình, Lương Mạn Thu hết lần này đến lần khác đã xé toạc lớp vỏ bọc lạnh lùng của Đới Kha, đánh thức phần dịu dàng ẩn sâu trong tình cảm của anh.

Đới Kha lặng im cúi nhìn cô, rồi luôn cạnh bàn tay vào cúp áo, đẩy cả dây áo ra khỏi bờ vai. Bàn tay to lớn ép xuống, bóp chặt lấy bầu ng ực trắng nõn bên trong.

Hai khối ngọc ngà bị bóp chặt càng thêm căng đầy, không trắng hoàn toàn mà trên đỉnh còn điểm xuyết hai nụ hồng nho nhỏ, lần đầu tiên tr ần trụi phơi bày trước mắt anh.

Trong phòng không bật điều hòa, trán Đới Kha đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, chẳng rõ là do căng thẳng hay do quá nóng.

Lương Mạn Thu không nhận được câu trả lời, lại bị anh nhìn chăm chú hồi lâu, không khỏi thấy bối rối, khẽ gọi:

– Anh ơi?

Đới Kha ngấu nghiến đôi môi cô, không cho cô kịp thốt thêm lời. Anh hết xoa lại véo, rồi cúi xuống cắn m út đầu t* ửng hồng chùn chụt như thể cô có sữa vậy.

Khi thì là cảm giác đầu lưỡi vấn vít triền miên, lúc lại là cơn đau muốn đứt lìa, khiến Lương Mạn Thu tê rần da đầu, bất giác co người lại.

Đới Kha thuận tay lột chiếc váy, rồi dùng một chân đá văng nó ra xa.

Mảnh vải lụa hình tam giác vừa vặn che đi đám lông mu, sợi dây mảnh vắt ngang hông càng khơi gợi d ục vọng chiếm đoạt trong anh.

Đới Kha vuốt v e cái bụng phẳng lì của cô, lướt từ làn da mịn màng đến vùng tam giác ráp tay hơn. Bàn tay to lớn của anh nhanh chóng thay thế mảnh vải tam giác, chạm đến nơi ấm áp, nhớp nháp.

Một ngón, rồi hai ngón, len lỏi qua những lớp niêm mạc xếp chồng.

Hơi thở cô trở nên dồn dập dưới sự trêu chọc của Đới Kha.

Ánh sáng từ cửa sổ và cửa ban công hắt vào, khiến họ có cảm giác như đang phơi bày cơ thể tr@n trụi dưới ánh mặt trời.

Lương Mạn Thu kẹp chặt tay anh, nhắc:

– Anh ơi, cửa chưa đóng…

Đới Kha liếc nhìn cánh cửa ban công đang mở toang, đoạn rút tay về, cất giọng:

– Anh đi lấy bao.

Chẳng cần một lời đề nghị hay chấp thuận rõ ràng, dù câu hỏi và câu đáp có vẻ chẳng ăn nhập gì, họ vẫn ngầm đi đến một thỏa thuận. 

Chuyện l@m tình, đương nhiên phải làm ở nơi chuyện tình bắt đầu.

Đới Kha đứng dậy, đóng sập cửa ban công, kéo rèm lại, tiện tay với lấy chiếc điều khiển trên bàn học bật điều hòa.

Một lát sau, anh từ phòng mình quay lại, bật đèn rồi tiện chân đá cửa đóng sập, đoạn rút từ ví ra một gói nhựa hình vuông, nom hơi nhàu.

Lương Mạn Thu giật mình, ngóc đầu dậy hỏi:

– Anh… sao anh lại…

Đới Kha ném chiếc bao cao su xuống cạnh gối, đáp:

– Mua để sẵn đấy, biết đâu hôm nào em bỗng dưng chịu thì sao.

Ánh mắt Lương Mạn Thu thoáng xao động, vừa tổn thương vừa ngờ vực, hệt như thuở bé khi nghe anh dọa trả về trung tâm bảo trợ xã hội.

Đới Kha lôi thêm hai chiếc nữa, giải thích:

– Một hộp ba cái, chưa dùng cái nào đâu.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Anh ơi, nếu anh mà dám dùng với người khác…

Đới Kha ngắt lời:

– Thì em sẽ không thèm để ý đến anh nữa chứ gì?

Hồi cấp Ba, lúc nghi anh có bạn gái, cô cũng từng dọa anh y như vậy.

Đới Kha buông một câu:

– Lương Mạn Thu, mẹ kiếp, cả đời này anh sẽ ám em tới chết.

Thoạt nghe tưởng chừng anh đang ghét bỏ cô, nhưng Lương Mạn Thu chợt hiểu ra. Đới Kha vẫn là Đới Kha mỏ hỗn ấy, chẳng bao giờ thốt được câu nào ngọt ngào, vậy mà lại khiến cô thấy an lòng đến lạ.

Khóe mắt cô cay xè. Cô đáp khẽ:

– Thì anh cứ ám đi.

Đới Kha đứng bên giường, cởi phăng chiếc áo ba lỗ đen cùng hai chiếc quần đang mặc, đằng nào thì Lương Mạn Thu cũng chẳng đời nào chủ động giúp anh.

Cạp quần tuột xuống, thứ đó bật ra. Dù Lương Mạn Thu từng dùng cả hai tay nắm lấy nó, đây vẫn là lần đầu tiên cô đối diện với vật phát triển bất bình thường của đàn ông, khiến cô nhìn đến ngẩn người.

Màu sắc không sẫm như trong phim người lớn mà hồng hào hơn, trông sạch sẽ và khỏe khoắn. Nó to khỏe, thẳng thớm, tỉ lệ đầu và thân cân đối, vừa hài hoà lại vừa đầy vẻ dữ dằn. Đầu ngóc về phía cô, dưới lớp da nổi lên một đường gân, tựa như xương sống chống đỡ cho nó vươn cao đầy kiêu hãnh và vững chãi.

Mặt Lương Mạn Thu đỏ bừng, cô vội quay đi, lắp bắp hỏi:

– Anh ơi… mình tắt đèn được không anh?

– Để đèn mới thấy rõ chứ. – Đới Kha đáp. 

Đây là lần đầu anh trần như nhộng đứng trước mặt cô, nên mặt mày cũng đỏ bừng chẳng kém.

Lương Mạn Thu ấp úng:

– Sờ… sờ được là được rồi mà…

Đới Kha đáp:

– Lần đầu mở cửa lạ phải nhìn cho rõ ổ khóa chứ.

Đới Kha nằm xuống cạnh cô, làu bàu trách sao cô cài áo ngực lại rồi. Anh thử dùng một tay cởi móc cài sau lưng cô nhưng bất thành.

Khởi đầu không mấy suôn sẻ khiến tim Đới Kha như ngừng đập trong khoảnh khắc. Đúng lúc ấy, Lương Mạn Thu ôm chầm lấy anh. Nhịp tim hỗn loạn của cô áp sát lồ ng ngực anh như liều thuốc cứu sống anh. Hai trái tim cứ thế đập chung một nhịp, rộn ràng không ngớt.

Đới Kha lúc này mới nhìn rõ chiếc móc cài, bèn dùng cả hai tay cởi nó ra, rồi kéo tuột chiếc áo ngực qua đầu cô.

Đới Kha hôn cô, từ đôi môi quen thuộc xuống đến xương quai xanh, rồi cứ thế lần xuống thấp hơn, m út lấy dòng sữa không thể nào tuôn chảy.

Mảnh vải lót hình tam giác đơn sơ đã ướt sũng, hằn rõ vệt nước trong veo. Đới Kha giật mạnh nó, ném sang một bên, rồi tách hai đầu gối cô ra.

Làn da trắng nõn, cụm lông đen huyền, đôi môi lớn hồng hào – những mảng màu tương phản rõ rệt ấy k1ch thích thị giác một cách mãnh liệt. Thêm vào đó là cảm giác tiếp xúc da thịt và mùi hương thoang thoảng mà phim ảnh không sao sánh được.

Bị anh nhìn chăm chăm như vậy còn khiến Lương Mạn Thu xấu hổ hơn cả khi cô nhìn anh. Theo phản xạ, cô muốn khép đầu gối lại. Cái miệng bên dưới dường như biết tự thở, khẽ mấp máy, rỉ ra chút d1ch nhờn óng ánh.

Trong khoảnh khắc, đầu Đới Kha chết máy, nhưng một cái đầu khác đã thay anh phản ứng, hùng hổ ngóc dậy khởi nghĩa.

Anh vớ lấy cái bao bên gối, xé vỏ đeo vào, kéo xuống tận gốc. Cảm giác lành lạnh và bó thít lạ lẫm khiến thằng nhỏ hơi xìu xuống. Anh phải x0a nắn vài cái, nó mới lấy lại khí thế.

Đới Kha quỳ giữa hai ch ân Lương Mạn Thu, hạ thấp hông, cầm thứ kia đút vào cái miệng bên dưới của Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu bị thúc dịch lên trên, không kìm được mà kêu lên.

Lớp màng mỏng chẳng cản được cảm nhận về độ ấm và sự ẩm ướt. Đới Kha chỉ vừa mới đưa phần đầu vào mà cái cảm giác nóng hổi, ướt át và chật chội chưa từng có ấy đã suýt chút nữa khiến anh “chưa ra đến chợ đã hết tiền”.

Lương Mạn Thu cắn môi, lần tìm tay anh, nỉ non:

– Anh ơi, ôm em…

Đới Kha vừa nằm xuống, cô ngậm không chặt, khiến nó tuột ra ngoài.

Lương Mạn Thu vòng tay ôm lấy tấm lưng săn chắc của anh, mặt dúi vào hõm vai, hai cổ chân vắt chéo sau hông, quặp chặt lấy anh. Cô không dám nhìn kỹ, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đoán định từng động tác của anh.

Đới Kha một tay ôm siết lấy cô, tay kia tìm đến nơi ẩm ướt như đầm lầy, một lần nữa dò dẫm lối vào, rồi từ từ khơi thông từng chút một.

Dòng suối trắng âm thầm tuôn chảy, nhớp nháp trơn trượt, khiến cảm giác khô khốc ban đầu tan biến, nhường chỗ cho sự thông suốt.

Vai Lương Mạn Thu run lên bần bật, tiếng r3n rỉ đứt quãng nghe chẳng còn giống giọng của cô nữa, vừa nũng nịu vừa gấp gáp, khêu gợi tột cùng, khiến cô xấu hổ đến mức phải nghiến chặt răng.

Đầu lưỡi Đới Kha ngang ngược cạy mở môi cô. Anh ra lệnh

– Rên đi, anh muốn nghe.

Lương Mạn Thu dần quen với sự căng tức của vật lạ bên trong, cơn đau khiến cô chỉ còn biết hít vào từng hơi thật sâu, rồi cắn mạnh vào vai Đới Kha.

Cú cắn đau điếng này còn k1ch thích hơn cả tiếng rên của cô. Đới Kha dồn sức nhấn hông, thúc một cú vào đến tận cùng.

Rồi anh run rẩy buông hai câu chửi thề.

Đậu má! Phê vãi!

Giờ phút này, thế giới của Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ gói gọn trong căn phòng nhỏ bé với riêng hai người họ. Bên ngoài, sấm chớp rền vang, mưa to gió lớn, những lời đàm tiếu của người đời, những ràng buộc của lễ giáo, v.v… tất cả những thứ tạp nham ấy đều chẳng mảy may lọt vào mắt họ hay tai họ nữa.

Thứ họ bận tâm duy nhất chính là cảm giác của giây phút này.

Giọng Lương Mạn Thu nghẹn ngào như sắp khóc:

– Anh ơi, căng… căng quá…

Giọng Đới Kha cũng khản đặc:

– Tại em bé quá đấy…

Đới Kha không ngừng thúc vào người cô. Tay mơ lần đầu cầm lái nên chẳng thể nào kiểm soát nổi tốc độ, cứ mỗi lúc một nhanh hơn, rồi chóng vánh chấm dứt nỗi thống khổ của Lương Mạn Thu.

Tạ ơn trời đất, Lương Mạn Thu thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

– Anh ơi, xong rồi hả anh?

Đới Kha cam chịu nhắm nghiền mắt, quát:

– Im đi.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, trong phòng cũng như bị cuồng phong càn quét, để lại một mớ hỗn độn.

Ga giường nhàu nhĩ, vỏ bao cao su bị xé toạc, chiếc bao đã qua sử dụng chưa kịp tháo xuống, và đôi nam nữ tr ần trụi đang ôm ghì lấy nhau.

Lần đầu của họ chẳng giống chút nào với những gì thường chiếu trên phim. Có cả nụ cười lẫn nước mắt vì đau đớn, có sự dịu dàng xen lẫn những khoảnh khắc mãnh liệt, tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng sâu sắc. Tình yêu cứ thế tuôn trào giữa những va chạm thể xác, tựa như mồ hôi, thấm đẫm từng tấc da thịt của cả hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.