Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 99: Bí mật mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết




Ngoại trừ lần nhóc Cá Hố vô tình xông vào đó ra, những lần khác đều bình an vô sự. Đới Kha từ đó cũng rút kinh nghiệm, trước khi làm việc chính đều kiểm tra lại khóa cửa thêm một lần.

Lương Mạn Thu lo lắng một thời gian, sợ nhóc Cá Hố lỡ lời, nhưng Đới Kha trấn an rằng cô đã quá lo xa, một đứa trẻ ngót nghét ba tuổi nào đã hiểu và nhớ được gì nhiều.

Vả lại, việc nhóc Cá Hố tự tiện xông vào địa bàn của Đới Kha, phá bĩnh giấc ngủ trưa của cậu, dù trẻ con không có lỗi thì người lớn cũng phải chịu trách nhiệm. A Liên vì sơ suất trong việc trông con, hẳn cũng muốn mọi chuyện chóng qua, nên sẽ không dò hỏi cặn kẽ xem nhóc con đã thấy gì trong phòng anh trai.

Đới Kha thỉnh thoảng cũng có lúc muốn bất chấp tất cả, bảo rằng nếu có lỡ bị phát hiện thì cứ công khai luôn, cũng đâu phải mối quan hệ gì xấu xa.

Lương Mạn Thu im lặng một hồi lâu rồi mới khẽ khàng đề nghị cứ đợi thêm một thời gian nữa.

Giờ cô học năm hai, anh học năm ba, chỉ còn hơn một năm nữa là anh tốt nghiệp rồi.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhu cầu, Đới Kha bằng lòng giữ bí mật, miễn là lúc muốn gần gũi Lương Mạn Thu không bị cô đẩy ra là được.

Thoắt cái đã đến Tết Tây năm 2018, người thuê căn nhà cũ ở Bích Lâm Hồng Đình trả nhà, Lương Mạn Thu và Đới Kha theo Đới Tứ Hải về nhận lại.

Lần chuyển nhà trước, ngoài chiếc giường tầng bằng gỗ ra, đồ đạc khác đều đã chuyển đi hết. Nhà người thuê cũ tình cờ cũng có một cặp con nhỏ nên chiếc giường tầng vẫn được giữ lại.

Căn nhà cũ trống huơ trống hoác. Đới Kha nhắm mắt lại, ký ức về những món đồ đạc dường như vẫn còn nguyên vị trí, thậm chí anh còn lờ mờ thấy cả chiếc chậu inox mà Lương Mạn Thu từng dùng để gõ đầu mình.

Lương Mạn Thu trèo lên thang gỗ của chiếc giường tầng, giơ tay lên là gần chạm tới trần nhà. Trước kia cô cảm thấy nó rất cao, rồi lại cúi xuống nhìn Đới Kha.

Cậu thiếu niên ngày nào giờ cũng đã thành một chàng trai cao lớn, khó mà nhét vừa vào chiếc giường tầng dưới dài hai mét nữa.

– Anh ơi. – Lương Mạn Thu chợt nảy ra một ý, cất tiếng gọi. Đợi Đới Kha ngẩng đầu lên, cô lại nuốt ngược ý định vừa manh nha kia vào bụng.

Đới Kha đợi một lát, hỏi:

– Gì?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tự dưng em muốn gọi anh một tiếng thôi.

Cô vừa mới thoáng nghĩ không biết ngày xưa Đới Kha có từng lén lút “tự sướng” ở giường dưới không, cái ý nghĩ bất chợt ấy vừa có phần bậy bạ lại vừa có vẻ thực tế. Sự tò mò của cô về người khác giới chỉ có thể tìm lời giải đáp từ anh.

Hồi ức xen lẫn vài yếu tố khó tin trở nên k1ch thích một cách kỳ quái. Ký ức là thứ dễ bị xuyên tạc nhất, cô sợ nếu cứ miên man nghĩ ngợi thêm, có ngày lại cho rằng đó là sự thật.

Đới Kha “xì” một tiếng, nhìn chằm chằm vào hình vẽ nguệch ngoạc trên thành giường tầng trên, cất giọng hỏi:

– Cái này là em vẽ hay người thuê nhà vẽ đấy?

Lương Mạn Thu nói:

– Cũng có thể là anh vẽ mà.

Đới Kha gắt:

– Nói cái đếch gì đó.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Em không bao giờ vẽ bậy lung tung, càng không có chuyện trèo lên giường anh để vẽ vời kiểu này.

Cô nghiêng đầu nhìn kỹ hình vẽ, một hình người que đang giơ một cây đinh ba chĩa lên trên, như thể muốn chọc vào mông người nằm giường trên.

Cô cười ranh mãnh:

– Anh ơi, nếu là em vẽ, mũi đinh ba sẽ chúc xuống chọc mông anh, gọi anh dậy.

Nửa câu sau, cô nói cực khẽ.

Đới Tứ Hải không ở gần đó, Đới Kha nhanh như cắt đét vào mông Lương Mạn Thu một cái, gằn giọng:

– Gan em to lên rồi hả?

Đới Tứ Hải từ trong bếp đi ra, thở dài:

– Xem ra ít nhất cũng phải sơn lại tường, sàn nhà cũng hơi cũ rồi. Cái giường này của tụi bây bỏ đi được rồi đấy.

Đới Kha đáp:

– Không bỏ.

Lương Mạn Thu trước giờ chưa từng can dự vào những quyết định quan trọng của nhà họ Đới, hôm nay cô mới biết căn nhà cũ này Đới Kha được tùy ý sử dụng. Đới Kha rất ít khi nói với cô về tương lai, giống như hồi chọn nguyện vọng đại học, anh cứ úp úp mở mở rồi đột nhiên làm một cú bất ngờ.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Còn giữ làm gì?

Đới Kha đáp:

– Cho Lương Mạn Thu ngủ.

Lương Mạn Thu trợn tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn anh.

Đới Tứ Hải cười khẩy một tiếng:

– Mắc gì em con phải ngủ trên cái giường ọp ẹp này?

Đới Kha nói:

– Nó nghỉ lễ về ngủ.

Đới Tứ Hải trầm ngâm một lát. Ông vốn định sửa sang căn nhà cũ thành không gian riêng cho Đới Kha, gồm một phòng ngủ và một phòng làm việc, để sau này anh dẫn bạn gái về cũng tiện, chứ đâu tính đến chuyện Lương Mạn Thu cũng ở đây.

Ông nói lấp lửng:

– Cứ thay sàn, sơn tường, làm lại đường điện nước đã. Đến lúc đó, con muốn sắp xếp thế nào tùy con, đây là nhà con mà.

Đới Tứ Hải quay lại tiệm lo công việc.

Lương Mạn Thu cuối cùng cũng có dịp hỏi:

– Anh ơi, lúc đó nhà mình trông mới tinh thế mà vẫn giữ lại giường cũ ạ? Dù em cũng tiếc lắm…

Đó là tổ ấm đầu tiên của cô kể từ ngày có nhận thức.

Đới Kha đáp:

– Nếu lão Đới sửa thành một phòng ngủ với một phòng làm việc, em đến đây thì biết nói với họ là em ngủ chỗ nào?

Lương Mạn Thu bĩu môi.

Ngủ sô pha rõ ràng không phải là một cái cớ hay.

Nếu vì cô mà sửa thành hai phòng ngủ, việc kê thêm một chiếc giường nữa cũng lãng phí. Rồi cũng sẽ đến ngày họ đường hoàng ngủ chung phòng, khi ấy chiếc giường ở phòng ngủ nhỏ sẽ bị bỏ đi.

Hễ đụng đến chuyện lãng phí là Lương Mạn Thu rất dễ xiêu lòng.

Sau khi hai anh em về trường, Đới Tứ Hải tranh thủ lúc thợ chưa nghỉ lễ, vội vàng tìm người đến đập bỏ lớp gạch lát nền cũ, định bụng sẽ lát sàn gỗ giống như nhà mới.

Càng nghĩ, ông càng thấy có gì đó không ổn. Con trai ông nếu đã có bạn gái, sau này đi thực tập mà vẫn ở chung nhà với em gái, trong khi hai đứa lại là trai đơn gái chiếc, chẳng cùng máu mủ, liệu bạn gái nó có để ý không?

Hay là… Đới Kha và Lương Mạn Thu cũng giống như bao cặp nam nữ trẻ tuổi khác mới đến Hải Thành lập nghiệp, thuê nhà ở ghép với nhau?

Hai khả năng này tạm thời đều có vẻ hợp lý ngang nhau.

Còn một khả năng nữa dường như còn hợp lý hơn…

Ý nghĩ đó chỉ vừa lóe lên trong đầu, Đới Tứ Hải đã vội dập tắt ngay.

Gia đình này vốn đã phức tạp: vợ chồng rổ rá cạp lại, hai anh em cùng cha khác mẹ cách nhau đến mười chín tuổi, lại thêm cô con gái nuôi. Ngoại trừ thằng út, ai cũng có quá khứ và những bí mật riêng. Giữ được bề mặt yên ổn đã là điều đáng quý lắm rồi.

Chẳng ai dám dễ dàng vén tấm màn yên bình giả tạo ấy lên, bởi những con sóng ngầm bên dưới không biết chừng có thể cuộn thành cơn sóng thần dữ dội.

Đới Tứ Hải, với tư cách là trụ cột gia đình, chỉ cần quán xuyến nhà cửa yên ấm, gia đình không tan đàn xẻ nghé, thì mối quan hệ giữa các thành viên cũng sẽ không rạn nứt. Dù Đới Kha và Lương Mạn Thu có mối quan hệ gì đi chăng nữa, chúng vẫn luôn là một phần của nhà họ Đới, và thứ tình cảm anh em mười năm ấy đã gắn liền với quá khứ và tương lai của chúng.

Đới Tứ Hải quyết định giả mù, cứ lo liệu ổn thỏa chuyện trước mắt đã.

Nhưng một khi đã nghi ngờ thì những sơ hở sẽ ngày càng lộ rõ. Đới Tứ Hải chẳng cần mất công dò la, manh mối cũng tự tìm đến tận cửa.

Vào kỳ nghỉ đông, không khí Tết ngày một đậm đà, đủ thứ lời hỏi han cứ tới tấp dồn về. Người chưa kết hôn thì bị hỏi han chuyện công việc, cưới xin; người đã yên bề gia thất thì lại bị hỏi bao giờ sinh thêm con.

Một người khách quen trêu:

– Dạo này tôi lại thấy cậu Đại D nhà ông chở cô gái trẻ nào phóng xe vù vù ngoài phố rồi đấy. Nghe bảo căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình đang sửa sang, có phải nhà ông sắp có chuyện vui nên chuẩn bị nhà cưới không thế?

Đới Kha vốn cao to vạm vỡ, lại thêm ngày nào cũng tập luyện và phơi nắng nên làn da rám nắng trông chững chạc hơn hẳn hồi cấp Ba, dễ khiến người ta hiểu lầm rằng anh đã đi làm.

Trước đây, Đới Tứ Hải thường hay giải thích rằng cô gái trẻ đó rất có thể là em gái Lương Mạn Thu của Đới Kha.

Lần này, ông không khỏi giật thót. Lẽ nào… bà con lối xóm bấy lâu nay đều biết cả rồi, chỉ một mình ông bị che mắt hay sao?

Hôm ấy, Chương Thụ Kỳ hiếm hoi lắm mới được nghỉ, ghé qua tiệm cũ, kể lể chuyện Triệu Tĩnh mang thai đã qua ba tháng đầu bị nghén, cuối cùng cũng thấy thèm ăn chút gì đó, nhất là một miếng ngỗng quay.

Chương Thụ Kỳ tiện miệng hỏi thăm:

– Đại D nhà anh sắp ổn định chưa? Nửa năm nữa là thực tập, sang năm tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc tính chuyện trăm năm rồi nhỉ?

Nếu hàng xóm láng giềng còn thấy được cảnh Đới Kha chở em gái phóng xe ầm ĩ ngoài đường, thì một người thường xuyên đi tuần trên phố như Chương Thụ Kỳ chắc chắn còn thấy nhiều hơn.

Đới Tứ Hải cố ý hùa theo lời anh để dò la:

– Anh Tiểu Kỳ này, có phải anh biết chuyện từ lâu rồi không?

Khả năng dò xét của Chương Thụ Kỳ còn cao tay hơn Đới Tứ Hải nhiều, anh thừa sức nhìn thấu chút mánh khóe của người bạn vong niên, bèn hỏi lại:

– Anh Hải, anh đang nói chuyện gì vậy?

Đới Tứ Hải thăm dò từng chút một:

– Thì chuyện thằng Đại D với con bé Tiểu Thu ấy mà.

Theo như những gì Chương Thụ Kỳ biết về Đới Tứ Hải, ông không phải kiểu người già cổ hủ, cố chấp.

Nếu Đới Kha có thể nên duyên vợ chồng với Lương Mạn Thu, thì với gia đình phức tạp này, đó cũng là một cách hay để duy trì sự ổn định.

Được thế thì ai mà chẳng mừng.

Nếu không, thử hỏi có cô con dâu hay chàng rể nào dám bước vào nhà ấy chứ?

Chương Thụ Kỳ không giấu nổi nụ cười đầy ẩn ý, nhưng anh vẫn không nỡ làm người đầu tiên chọc thủng bí mật này.

– Đại D với Tiểu Thu làm sao vậy anh? Tình cảm hai đứa nó trước giờ vẫn tốt đẹp lắm mà. Hồi em cưới, ai cũng ngỡ tụi nó là một cặp luôn ha ha.

Nghe người bạn cười như vậy, Đới Tứ Hải biết ngay là toang rồi.

Năm nay mới mở thêm một tiệm, hai vợ chồng ông bận tối mắt tối mũi.

Sinh viên đại học nghỉ đông chẳng có bài vở gì, nên khó tránh khỏi phải gánh vác cái trọng trách trông em.

Nhóc Cá Hố cứ như cái chai trôi dạt, ban ngày chơi thân với ai thì tối đến lại ôm gối trôi sang phòng người đó ngủ nhờ.

Nhóc Cá Hố níu áo Đới Kha, thỏ thẻ:

– Anh ơi, con muốn ngủ với anh.

Cái gối nhỏ đã được đặt sẵn ở mép giường, nhóc Cá Hố bám lấy chăn, định trèo lên.

Đới Kha chỉ muốn tung cước đá bay nó đi, gắt:

– Sang chỗ ba mẹ mày đi.

Nhóc Cá Hố tủi thân kể bằng giọng non nớt:

– Ba phải ngủ với mẹ rồi.

Đới Kha nằm nghiêng, chống tay sát mép giường, đè cả người lên chăn, quyết không cho thằng nhóc chui vào:

– Anh phải ngủ với chị mày, biến!

– Này… – Lương Mạn Thu đang quỳ phía sau lưng Đới Kha, vội giơ tay bịt miệng anh lại, nào ngờ bị anh thừa cơ hôn vào lòng bàn tay.

Cô khẽ cảnh cáo Đới Kha:

– Nó đã ba tuổi, bắt đầu có ký ức rồi đấy, anh đừng có nói linh tinh với nó.

Đới Kha nhướn mày:

– Lương Mạn Thu, sao giờ em nói chuyện y như lão Đới thế?

Lương Mạn Thu lầm bầm:

– Em chỉ nói sự thật thôi mà.

Đới Kha co gối chặn, nhóc Cá Hố bị cản lại, tuột xuống sàn nhà.

Nó trề môi, chực khóc nấc lên.

Lương Mạn Thu vội vàng tới giải vây. Cô bước xuống giường, ngồi xổm trước mặt nhóc Cá Hố, dịu dàng nói:

– Em qua ngủ với chị nha?

Chưa đợi nhóc Cá Hố kịp trả lời, Đới Kha đã chen ngang:

– Chị cũng không ngủ với mày đâu.

Lương Mạn Thu ôm nhóc Cá Hố vào lòng, dỗ dành:

– Đến phòng chị nào.

Đới Kha kiên quyết:

– Không được qua phòng chị mày.

Hu hu.

Nhóc Cá Hố oà khóc.

Lương Mạn Thu đành bế thẳng cậu bé về phòng riêng kiêm kho đồ chơi của nó, dỗ dành một hồi lâu, đến khi A Liên tắm xong đi ra mới dắt nó đi.

Chuyến phiêu lưu của Cá Hố thất bại, A Liên đặt nó nằm ngay ngắn trên chiếc giường ghép, dặn dò:

– Sắp đi nhà trẻ rồi, phải tập ngủ một mình chứ con.

Cá Hố mè nheo:

– Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ.

– Ba muốn ngủ với mẹ. – Đới Tứ Hải vừa về đến cửa đã nhanh nhảu tiếp lời.

Nhóc Cá Hố lại bĩu môi:

– Ba ngủ với mẹ, anh ngủ với chị, vậy con ngủ với ai ạ?

Đới Tứ Hải và A Liên đưa mắt nhìn nhau.

Đới Tứ Hải đóng cửa phòng ngủ chính lại, đoạn đi tới bên chiếc giường ghép, ngồi xổm xuống hỏi nhỏ:

– Con trai, con mới nói anh ngủ với ai cơ?

Cá Hố đáp tỉnh queo:

– Anh ngủ với chị ạ.

Đới Tứ Hải ngạc nhiên hỏi:

– Sao con biết anh ngủ với chị?

Nhóc Cá Hố trông rất ngơ ngác, dường như chẳng hiểu gì.

A Liên hỏi tiếp:

– Con à, con nghe ai nói anh với chị ngủ chung hả?

Nhóc Cá Hố lúc này mới hiểu ra, đáp:

– Anh nói ạ.

A Liên ngạc nhiên:

– Hả?

Sắc mặt Đới Tứ Hải càng lúc càng tối sầm.

Mặt A Liên trông rõ sượng, bà cố dịu giọng với con trai:

– Con à, anh nói sao, con kể mẹ nghe xem nào.

Nhóc Cá Hố đáp:

– Anh nói anh muốn ngủ với chị, cút.

Thằng bé cố gằn giọng ở chữ cuối, nhưng cái giọng con nít non nớt ấy chẳng có chút uy lực nào, bắt chước không ra được cái thần thái của Đới Kha.

Khóe môi Đới Tứ Hải khẽ giật giật.

A Liên ngước nhìn Đới Tứ Hải, khẽ gọi:

– Anh Hải…

Thực ra, từ lâu bà đã để ý thấy hai đứa cứ hay đóng cửa ở lì trong phòng, hẳn là có bí mật gì đó. Thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng động khe khẽ, bà lại cứ ngỡ là âm thanh trong phim. Phận làm mẹ kế, đối diện với cậu con riêng đã lớn của chồng và cô con gái nuôi cũng đã trưởng thành, A Liên cũng chẳng tiện can thiệp sâu.

Đới Tứ Hải thở dài thườn thượt.

Thôi xong, đến thằng nhóc ba tuổi cũng biết bí mật này, vậy mà một người chỉ còn ba năm nữa là chạm ngưỡng năm mươi như Đới Tứ Hải lại chẳng hề hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.