Mùa Hạ Buông Xuống - Kim Du

Chương 1: Cậu có nhớ mình là ai không?




Giữa trời đông giá rét, tôi chờ đợi một ngày nắng ấm.

*

Ngày 14 tháng 2 năm 2018, Lễ Tình Nhân.

Khương Chí xuống khỏi tàu cao tốc, đi ra cửa, dù đã biết trước thời tiết ở Tây Đồ chắc chắn sẽ lạnh hơn ở Thanh Đàm, nhưng cô không nghĩ nó sẽ lạnh đến mức này. Mới 8 giờ tối mà nhiệt độ còn thấp hơn nhiều so với dự báo thời tiết nói.

Tây Đồ là một thành phố du lịch, phần lớn cảnh đẹp đều tập trung ở trong nội thành và các huyện lân cận. Mà chỗ Khương Chí đến là một vùng núi khá hẻo lánh ở phía Nam, lúc này cô đang đứng ở một trạm xe mới hoạt động không lâu, quy mô không lớn lắm. Xung quanh có vài cửa hàng bán đặc sản Tây Đồ cùng mấy cửa hàng tiện lợi nhưng đều đóng cửa. Nhìn quanh bốn phía, chỗ nào cũng là băng tuyết chưa tan cùng với núi tuyết liên miên, nhà cao tầng gần như không thấy, thiếu đi những kiến trúc cao tầng che chắn, gió lạnh từ Tây Bắc thổi đến khiến không khí lạnh đến buốt xương.

Đứng ở ngoài cổng chưa đến một phút, đôi bốt Martin của Khương Chí đã gần như đóng bóng. Cho dù cô đã mặc thêm quần nhung dày dặn cùng áo lông vũ đắt tiền, nhưng trong cái lạnh cắt da cắt thịt của vùng cao nguyên này cũng gần như trở nên vô dụng, so với việc không mặc gì cũng chẳng khác nhau là mấy.

Từ Thanh Đàm đến Tây Đồ, chứng kiến phong cảnh biến đổi từ bình nguyên đến vùng núi, từ sa mạc đến núi tuyết. Cô ngồi máy bay rồi lại đi tàu hỏa, tốn mất một ngày di chuyển.

Nhưng Khương Chí vẫn chưa đến được nơi cần đến, cô vẫn còn phải ngồi xe thêm một đoạn nữa.

Cô tháo mũ xuống gãi gãi đầu, mái tóc đen nhánh mượt mà trong nháy mắt trở nên lộn xộn. Cô đứng tại chỗ cử động hai chân, ngồi suốt một ngày dài, đầu gối đã sớm đau nhức.

Khương Chí cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đã không chọn vé tàu giá rẻ cho tiết kiệm, vé giường nằm thì vượt quá ngân sách, mà vé ngồi đã hết từ lâu. Cô không dám mua vé đứng, sợ đứng lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, vì thế đành cắn răng mua vé tàu cao tốc. Lúc nhìn số dư tài khoản trống rỗng, cô cảm thấy lòng đau như cắt.

Hiện tại Khương Chí vừa mệt vừa đói vừa lạnh, cô đã không ăn gì suốt cả một ngày. Lúc sắp hành lý cô còn quên không mang găng tay, giờ tay bị gió lạnh tạt đến đỏ bừng, cô chỉ ước có một cốc nước nóng để sưởi ấm. Nhưng xung quanh chẳng có cửa hàng nào mở cửa cả, cô cũng chẳng biết kiếm ở đâu.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng ở ngoài cổng vẫn có vài người qua lại, phần lớn là tài xế lái xe cùng mấy người bán hàng rong. Họ trông thấy Khương Chí đứng một mình ngó nghiêng xung quanh, bèn tiến đến hỏi xem cô có muốn tìm chỗ nghỉ ngơi hay không, gần đây có phòng trọ nhỏ có nước nóng, cũng hỏi thêm cô muốn đi đâu, có cần thuê xe không.

Tiếng phổ thông của họ không tốt lắm, Khương Chí không nghe rõ, hơn nữa bây giờ là buổi tối, cô đi một mình nên cảm thấy không an toàn lắm, đành lắc đầu rồi tìm bảng chỉ dẫn đến khu vực cho thuê xe.

Điện thoại cô vốn rất nhanh hết pin, nên suốt một ngày di chuyển cô đều không dám sử dụng, giờ mở ra thì nhận được không ít tin nhắn từ gia đình và bạn bè.

Tin nhắn từ Lương Gia Tây là 99+.

Suốt hai ngày qua, chuyện gì cũng quá vội vàng, cô quên mất chưa xóa số của người này.

Khương Chí bỗng nhận ra, lúc cô cảm thấy rối ren nhất, cô lại chẳng có suy nghĩ gì đến anh ta cả. Cảm xúc của cô đối với anh ta đã trở nên cực kỳ nhạt nhẽo, cũng chẳng còn thấy tức giận hay căm ghét gì. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ rất nhanh ném anh ta ra sau đầu.

Hiện tại mới chỉ có một ngày, mà cô đã chẳng còn xao động khi nhìn thấy tên anh ta nữa.

Trạm xe không có bãi đỗ xe ngầm, khu vực chờ taxi ở phía ngoài cổng, chỉ cách vài trăm mét. Khương Chí ngửi thấy mùi khoai nướng thơm ngào ngạt mà suýt ch.ảy nước miếng.

Có mấy người cầm củ khoai nướng nóng hổi đi ngang qua, thịt khoai màu vàng đậm xen lẫn với từng tứa mật chảy ra, thoảng đến mùi ngọt.

Dạ dày của Khương Chí cồn cào, cô quay người đi bước nhanh hơn.

Theo kế hoạch ban đầu, mặc kệ có muộn thế nào thì cô cũng sẽ bắt xe đi thẳng vào huyện ngay sau khi xuống tàu. Nhưng không nghĩ đến chuyến đi dài này làm cho thể lực của cô nhanh chóng cạn kiệt, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy cái bụng rỗng.

Tối nay trạm xe khá vắng, cộng thêm thời tiết lạnh giá, mặt đường còn bị đóng băng nên có rất ít xe taxi, Khương Chí phải đợi rất lâu mới bắt được xe.

Lúc cô cất hành lý vào cốp xong định ngồi lên ghế sau xe, cô mới nhớ ra mình quên mất một thứ rất quan trọng.

Khẩu trang.

Mùi trên xe rất hỗn loạn, là mùi ghế da cũ xen lẫn với đủ loại mùi ngai ngái bốc lên, chưa ngồi vào mà cô đã ngửi được. Cổ họng Khương Chí nghẹn lại, suýt chút nữa đã nôn ra, sắc mặt vốn đã hơi trắng lúc này càng thêm tái mét. Giờ thì cô chẳng còn muốn ăn gì nữa, cơn đói lúc nãy cũng biến mất không phanh.

Cô thay đổi nguyện vọng, chỉ muốn nhanh chóng tắm nước nóng để tẩy hết mùi khó ngửi bám trên người lúc này.

Không muốn phải đứng trong gió nữa, Khương Chi cố gắng điều chỉnh hô hấp rồi ngồi lên xe, cúi đầu bắt đầu tìm khách sạn.

May mắn là cô đã hỏi qua bạn thân Kiều Ánh Dao, cô ấy thường xuyên ghé qua Tây Đồ, Khương Chí nhận được một danh sách khách sạn từ cô ấy.

Nhưng mà... mấy chỗ này đều quá đắt.

Cô không còn nhiều tiền lắm, tất cả đều là tiền tiết kiệm, bây giờ cô đã không còn có thể tiêu xài phung phí như trước nữa rồi.

Khương Chí quyết định tự tìm mấy chỗ rẻ hơn, cuối cùng dừng lại ở video được đề cử.

Đây là một nhà trọ địa phương, giá cả đương nhiên không đắt như ở khách sạn, bên trong trang trí cũng khá thoải mái, hoàn cảnh không tệ lắm, bình luận phần lớn đều rất tốt. Dịch vụ ở đây được đánh giá rất cao, nhất là... ông chủ?

Mọi người đều khen ông chủ rất tốt bụng, chu đáo cẩn thận, còn rất đẹp trai, có người còn lén chụp ảnh. Nhìn bóng dáng cao lớn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra được đây là kiểu dáng người móc treo quần áo điển hình.

Khương Chí đọc hết một lượt đánh giá, lại nghiên cứu tỉ mỉ về thông tin của nhà trọ này, rất nhanh đã đưa ra quyết định.

Cô đưa điện thoại đến trước mặt tài xế.

"Phiền bác cho cháu đến chỗ này, "Mùa Hạ Buông Xuống"."

Trong xe đang mở điều hòa, cửa sổ chỉ mở he hé một cánh, mùi hương kỳ quái kia càng thêm rõ ràng. Khương Chí lần đầu biết được cảm giác bị say xe, nhanh chóng hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi vào trong làm mắt cô khô rát, một giọt nước mắt sinh lý chảy xuống tạo thành vệt nước trên mặt.

Cho dù không muốn nhưng hiện tại cô có hơi hối hận khi cứ thế mà rời nhà đến một nơi cách nhà đến hơn một nghìn cây số, còn chẳng có ai quen biết như ở Tây Đồ. Nghĩ đến tương lai, Khương Chí hơi thấp thỏm, nhưng rất nhanh đã quyết đoán trở lại, cô cảm thấy dù đến đâu cũng cần một chút thời gian để thích ứng.

Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên, Khương Chí định bấm nghe, nhưng lúc này ngón tay cô vẫn còn đơ cứng chưa bình thường trở lại, không cần thận bấm vào từ chối.

Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên.

Giữa tiếng gió rít mạnh, giọng nói ở bên tai càng thêm rõ ràng.

"Khương Chí, con đang ở đâu?"

Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Mỗi lần Nhậm Lệ Quyên dùng giọng điệu này gọi cả họ và tên nói chuyện với cô, chứng tỏ bà ấy đang tức giận, chưa nói đến việc ban nãy cô còn lỡ ấn không nghe điện thoại của bà ấy.

Khương Chí hơi ngả người, đem mặt áp vào cửa sổ.

"Mẹ, con mới đến Tây Đồ."

Phía bên im lặng một lúc.

Mấy giây sau, người nói chuyện đã thay đổi.

Khác với Nhậm Lệ Quyên, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Khương Như Phong cũng sẽ luôn dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói chuyện với con gái, chỉ là lúc này giọng nói của ông cũng lộ ra chút nôn nóng.

"Con gái, mau trở về nhà đi, ba sẽ đặt vé giúp con. Nơi đó quá xa, một cô bé như con một mình đi đến đấy quá nguy hiểm, nhà mình không có người quen ở đấy, con sẽ ở chỗ nào? Hiện tại vẫn chưa đến thời điểm báo danh, ba không bảo sẽ không cho con đi Tây Đồ, nhưng chúng ta nên bàn kỹ trước đã!"

Khương Chí không thể nghe rõ vì tiếng gió ngoài cửa quá lớn, nhưng nếu cô đóng cửa sổ lại thì không khí trong xe sẽ trở nên ngột ngạt đến đau đầu. Cô khẽ bóp mũi, đôi mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Hai ngày trước con đã nói với mẹ rồi, mẹ sẽ không đồng ý. Con nói gì mẹ cũng không nghe, nếu con về, mẹ chỉ càng giận hơn thôi."

Tối hai ngày trước, Khương Chí và Nhậm Lệ Quyên cãi nhau rất kịch liệt, giống như đem tất cả những tích tụ bấy lâu nay phát tiết ra ngoài, ai cũng không chịu thua. Từ trước Tết hai mẹ con đã cãi nhau vài lần, Nhậm Lệ Quyên và Khương Như Phong đều làm công chức nhà nước, lễ Tết đều có không ít khách khứa đến nhà, thời điểm này hàng năm luôn là lúc Khương Chí cảm thấy bị dày vò nhất, năm nay lại càng khó chịu hơn.

Nguyên nhân chính là vì Khương Chí thi trượt trong cả ba kỳ thi thạc sĩ, công chức và biên chế.

Lần thi cuối cùng, cô thiếu 0,7 điểm.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Chí vẫn luôn là con nhà người ta, thuận buồm xuôi gió đỗ vào trường top đầu như Đại học Thanh Đàm, chuyên ngành Hán ngữ. Lần đầu tiên trải qua ba lần thất bại liên tiếp, sau khi thi trượt cô đã gửi không ít hồ sơ xin việc nhưng đều như đá chìm đáy biển, tốt nghiệp xong cũng chỉ có thể ở nhà chờ gia đình sắp xếp công việc cho.

Cho nên mỗi lần bị thân thích hỏi chuyện, cô vừa bảo không thi đậu đã phải nghe một đống lời dạy dỗ, bọn họ bảo cô chưa đủ cố gắng, cũng đừng có đặt nguyện vọng cao quá sức mình. Vừa cho một cái tát lại ném ra một viên kẹo ngọt, chê xong bọn họ lại nói thi không được thì thi lại, kiểu gì cuối cùng cũng sẽ đỗ, bảo cô không nên nản chí, còn khuyên cô nên "thả lưới" rộng một chút, thỉnh thoảng lại gửi cô mấy tin tức tuyển dụng.

Khương Chí cảm thấy như bị nghẹt thở.

Càng dày vò hơn chính là đợi khách khứa đi rồi, mấy lời dạy dỗ đó vẫn không ngừng lại. Mẹ cô sẽ nói có đơn vị nào phù hợp, ba cô lại bảo nên thi lại lên thạc sĩ, hoặc có thể đi du học, bọn họ sẽ bắt đầu tranh cãi nên để cô đi làm hay vẫn tiếp tục học lên cao, chẳng quan tâm đến việc cô mới là người quyết định.

Những lời như vậy cô đã nghe suốt một năm, cảm thấy càng lúc càng bí bách chán nản. Bạn bè xung quanh đã sớm ổn định, kiếm được tiền đi du lịch, mà cô chỉ có thể buồn bã suy nghĩ vì sao mình vẫn luôn chỉ thiếu nửa điểm như thế. Cô cảm thấy rất áy náy khi cứ phải dựa dẫm vào ba mẹ, cho dù bọn họ chưa từng nói ra, nhưng cô cảm nhận được mỗi lần mình thi trượt bọn họ đều rất thất vọng.

Vì vậy cô đã sớm lên kế hoạch muốn đến Tây Bắc, lúc trước cũng chỉ ôm thái độ dò hỏi, nhưng lần này cô đã làm thật.

Chuyện này cũng không phải do cô nhất thời xúc động mà làm bừa, cô đã nghĩ cặn kẽ từ rất lâu, lúc còn học đại học đã nghe rất nhiều đàn chị chia sẻ. Kiều Ánh Dao cũng đã từng đến Tây Đồ trao đổi, Khương Chí thường xuyên trông thấy hình ảnh cùng video cô nàng đăng tải, cảm thấy đây là một nơi rèn luyện rất tốt.

Nhưng cô chưa từng rời khỏi ba mẹ đi xa, từ tiểu học cho đến đại học đều học ở cùng một nơi, chỗ xa nhất cũng chỉ cách nhà khoảng hai mươi phút đi xe. Khương Chí rất muốn đi ra ngoài xông xáo một lần, có lẽ thay đổi hoàn cảnh sẽ giúp cô có thêm nhiều lựa chọn, vì vậy mới nảy ra suy nghĩ đến Tây Đồ báo danh, định thương lượng kỹ lưỡng với Nhậm Lệ Quyên.

Không nghĩ đến chuyện bà ấy vừa nghe đã nói không được.

Phản ứng cực kỳ mãnh liệt, thái độ cũng rất cứng rắn, chỉ một câu đã phủ quyết toàn bộ tư liệu mà Khương Chỉ chuẩn bị trong mấy tháng.

Bà ấy nói: "Đừng có lãng phí thời gian, hiện tại Tây Bắc không có biên chế, cho dù con có hợp đồng lao động, làm ba năm rồi lại về, ba năm sau con có gì? Chỉ có một dòng kinh nghiệm làm việc ngắn hạn, còn lại chẳng được gì hết! Nếu không còn tư cách thi công chức nữa, điểm con có cao hơn cũng không thi được!"

"Chưa nói đến hoàn cảnh bên đó kém hơn Thanh Đàm rất nhiều, ở nhà có đầy đủ tiện nghi, qua đó ăn uống không ngon, ngủ không thoải mái, con lại không biết nấu cơm, quần áo thì mẹ phải giặt, phòng ốc cũng do mẹ dọn dẹp, sao con có thể tự lo được? Trong nhà cũng không cần con phải mau chóng kiếm tiền."

Đến cuối cùng, cuộc cãi vã này làm cho cô biến thành một đứa con gái cãi ba cãi mẹ, rối bời không biết làm thế nào mới có thể nói rõ, rõ ràng cô không phải người như vậy.

Cơn gió lạnh thổi mạnh khiến mặt cô càng thêm lạnh buốt, cảm thấy như khuôn mặt mình đã tê dại. Lúc này, tài xế xe nói: "Lạnh quá, mau đóng cửa sổ lại đi."

Lúc nói chuyện, cửa sổ phía sau bị đóng lại, Khương Chí che lại micro, lại kéo cửa sổ xuống.

''Trong xe có mùi, cháu sợ nôn lên xe của bác."
Lúc này tài xế không nói gì nữa.

Điện thoại nhanh chóng báo hết pin, Khương Chí định tắt máy, nhưng Khương Như Phong thấy thuyết phục không có kết quả lại đổi người thứ ba.

Khương Chí kiệt sức không còn sức ứng phó nữa.

"Tiền mừng tuổi với tiền thưởng cũng không lấy, trong tay không có tiền em định sống như nào?"

"Chị, em đã gửi hồ sơ rồi, mấy ngày tới sẽ đến phỏng vấn, trước tiên dùng tiền sinh hoạt phí. Mẹ nói rời xa bọn họ em sẽ không sống được, nhưng em cũng không thể dựa vào họ cả đời được. Cùng lắm thì em sẽ đến quán trà sữa làm thêm, chờ báo danh xong có công việc ổn định sẽ có lương thôi."

Nhậm Hoan rất bình tĩnh nghe cô nói.

"Chị có thể giúp em, nhưng không nên nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế, không có công việc nào dễ tìm như thế, cũng không có công việc nào dễ dàng như em tưởng, đừng vì muốn chứng minh cho ba mẹ thấy mà làm bậy. Ra bên ngoài không nên tự làm khổ chính mình. Tiền chị cho em xem như chị cho mượn, sau này dư dả thì trả chị. Tây Đồ không thể nào bằng được Thanh Đàm, bên đó bọn chị cũng không quen ai, không thể chăm sóc cho em, em phải tự lo cho chính mình, việc gì cần tiêu tiền thì cứ tiêu tiền, có việc gì cũng phải gọi điện cho chị."

Nhậm Hoan hơn Khương Chí tám tuổi, theo họ của Nhậm Lệ Quyên, còn Khương Chí theo họ ba. Từ bé đến lớn, chị ấy vẫn luôn đi theo từng bước mà ba mẹ sắp xếp, cực kỳ ổn định, năm kia mới kết hôn, việc làm ổn định, sinh hoạt ổn định. Vì vậy, Nhậm Lệ Quyên dành hết sự chú ý cho con gái nhỏ, chỉ mong cô cũng có thể giống chị gái làm người ta bớt lo, nhưng Khương Chí lại cố tình không giống như vậy.

"Ngoan, nhận tiền đi, đừng để ý mấy chuyện linh tinh, muốn tìm việc cũng phải đảm bảo cuộc sống ổn định, không có tiền em định sống kiểu gì? Cũng không cần sợ mẹ sẽ nói em lấy tiền của chị, chị đã nói đây là tiền chị cho mượn." Nhậm Hoan hơi cường điệu. "Chị chỉ nói vậy thôi, hôm nay vất vả cả ngày rồi, nhớ tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, tự em bình tĩnh lại, đừng có tiếc tiền. Tây Đồ chắc lạnh hơn bên này, em chú ý một chút."

Nhậm Hoan nói rất lưu loát, nhanh chóng cúp máy.

Nếu đã đến rồi thì yên tâm ở lại. Hiện tại cô cũng không hối hận, mà hiện thực trước mắt cũng không cho cô thời gian để buồn rầu.

Cô chỉ có thể tự mình cố gắng khôi phục lại cảm xúc bình thường.

Khương Chí nức nở một chút rồi lau sạch nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe taxi đã từ ngoại thành tiến vào nội thành, cảnh đêm đen như mực cũng dần rực rỡ lên, ánh đèn lập lòe của thành phố làm cho không khí thêm phần náo nhiệt.

Hai bên đường có đủ các tòa nhà với nhiều phong cách kiến trúc đa dạng khác nhau, trên nóc nhà đều bị tuyết bao phủ. Phía trước là một vùng thảo nguyên rộng lớn, tuyết phủ trên đó trắng xóa, nhìn mãi cũng chẳng thấy được điểm cuối. Tây Đồ đúng là rất đẹp.

Chóp mũi hơi lạnh, Khương Chí ngẩng đầu nhìn, thấy tuyết bắt đầu rơi xuống.

Đúng lúc này, xe taxi dừng ở cuối con đường, nhà trọ cô tìm lúc nãy hiện ra trong tầm mắt. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên phải cổng có treo một tấm biển có ghi "Mùa Hạ Rơi Xuống".

Phía trên sân có một cái mái nhỏ, trên đó là giàn nho treo leo, xem ra ông chủ cũng rất có gu. Bên trong sân trồng đủ loại hoa, còn có một quầy bar nhỏ, phía trên có đủ loại rượu cùng nhạc cụ. Không biết ở đâu đột nhiên phát ra âm thanh cao vút, là giọng của một ông lão, đang hát bài "Ngày rằm nhạc nhẹ".

Phía ngoài phòng có một chiếc đèn tường màu cam, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt của Khương Chí.

Càng hiếm lạ chính là, ở bên trong còn có một dòng suối nhỏ. Khương Chí vừa bước vào trong đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cúi đầu nhìn xuống, dòng suối chảy gần vườn hoa, dù là mùa đông lạnh giá nhưng nước lại không bị đóng băng, sương trắng bay lên từ mặt suối, tạo thành một cảnh tượng thật kỳ lạ.

Giữa thành phố bị tuyết phủ trắng xóa này, nơi này lại chẳng khác nào đang ở giữa ngày hè xán lạn.

Khương Chí đẩy hành lý đi vào bên trong nhà.

Trong nhà đúng là ấm áp như mùa hè, hơn nữa còn cực kỳ sạch sẽ. Bên trái cửa chính có một ghế sô pha êm ái, trong nhà có một lò sưởi được lắp trong tường, bên phải là một quán cà phê nhỏ, hương cà phê nồng nàn lan đến. Sàn nhà không có một chút bụi nào, Khương Chí đứng trên thảm cố hết sức dậm chân để phủi sạch lớp tuyết bám trên giày, sau đó thay ra dép dùng một lần. Cô đang định đẩy hành lý vào thì nhớ đến bánh xe chắc cũng dính bẩn rồi.

Lúc cô cúi người do dự, một bàn tay thon dài to lớn xuất hiện trước mặt, các khớp xương rõ ràng, gân xanh trên tay uốn lượn, hơi siết lại, nhẹ nhàng cầm lấy hành lý của cô. Bàn Tây Đồ cách tay cô rất gần, chỉ kém mấy centimet nữa.

Hai bàn tay đặt cạnh nhau có sự tương phản cực kỳ rõ ràng, Khương Chí đột nhiên cảm thấy tay mình thật nhỏ, hình như có thể bị cả bàn tay kia bao trọn lấy.

Đối phương dễ dàng xách hành lý của cô vào trong nhà.

Khương Chí hơi chớp mắt, mới phát hiện người đó đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, vì dùng sức nên cơ bắp hơi căng lên, đường cong trên tay cực kỳ gợi cảm.

Bóng dáng này hẳn là ông chủ.

Nhìn trong ảnh không rõ lắm, Khương Chí không nghĩ đến anh lại cao như vậy. Cô cao 1m67, còn đi thêm đôi giày Martin, vậy mà hình như chỉ cao đến môi của anh.Cô vội vàng lên tiếng.

"Cảm ơn. Tôi muốn thuê một phòng, vào ở luôn."

Ông chủ quay người lại.

Khương Chí đối diện ánh mắt của anh, mí mắt của cô hơi run lên, nhất thời ngơ ngác, ký ức vụn vặt chợt trào ra.

Cô không dám chắc chắn, cũng không dám tin, dù sao cũng đã 5 năm không gặp lại. Hơn nữa, cho dù học chung với nhau 3 năm, nhưng cô với anh cũng không thân lắm. Chỉ là cảm giác quen thuộc ấy một lần nữa xuất hiện.

Gương mặt của anh vẫn luôn rất đẹp, hồi học cấp ba vẫn luôn là hạc giữa bầy gà so với đám nam sinh mặt mày tái mét ấy. So với người trong ký ức hình như anh đã cao hơn, thân hình cũng cường tráng hơn, bả vai rộng lớn thẳng tắp, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan so với lúc trước cũng càng thêm thâm thúy.

Còn lại hình như cũng không có gì thay đổi, người này lúc nào cũng đều rất trầm ổn.

Không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa đốt cháy trong lò sưởi phát ra tiếng tách tách. Tiếng máy móc trong quán cà phê phát ra âm thanh đều đặn. Bọn họ cứ như vậy mà im lặng nhìn đối phương.

Trong lòng Khương Chí hơi bồn chồn, cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô không giống người xa lạ, bèn hỏi thử.

"Lý Duy Quân?" Cô cười rộ lên, hai mắt cong cong, "Cậu còn nhớ mình là ai không? Mình là Khương Chí, học lớp 11."

*

Một câu chuyện nhẹ nhàng giữa đời thực, nữ chính sẽ trường thành~~

Không biết mọi người từng nghe câu hỏi "Đứa trẻ xuất sắc năm ấy giờ ra sao?" chưa, nhưng Khương Chí là một đáp án của câu hỏi ấy.

Đứa trẻ xuất sắc năm ấy không còn xuất sắc nữa, sẽ cảm thấy lạc lối, chán nản, bối rối không biết phải làm sao, sẽ sợ mọi người thất vọng, cũng cảm thấy rất thất vọng về bản thân mình. Không phải ai cũng sẽ luôn giỏi giang xuất sắc từ bé đến lớn, cuộc đời của mỗi người đều sẽ có những biến cố, chúng ta phải học cách đối mặt với nó.

Không xuất sắc nữa thì hãy làm một người bình thường, chuyện này không có gì là kém cỏi cả. Giữa mấy tỉ người, phần lớn mọi người đều là những người bình thường, cố gắng hết sức để không làm bản thân thấy hối hận là được~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.