Mùa Hạ Buông Xuống - Kim Du

Chương 17: Xin lỗi, tôi chỉ ôm cô ấy thôi




Khương Chí không nói gì.

Thang máy chầm chậm leo đến đỉnh núi tuyết, cảm xúc trong lòng cô dường như cũng dâng lên đến cao trào.

Tất cả chỉ vì một câu nói đơn giản của Lý Duy Quân.

Tên đàn ông này rốt cuộc thì chất phác chỗ nào? Lời đồn này rốt cuộc là ai lan truyền ra vậy!

Cô suy nghĩ hồi lâu, không thể để bản thân ngồi đây một mình mà xúc động bâng quơ, như thế quá dễ dãi với Lý Duy Quân rồi. Vì vậy cô ngẩng cằm lên, nghiêng đầu nhìn về phía sau, giọng điệu bình thản:

"Huấn luyện viên nam với huấn luyện viên nữ thì sao chứ? Không phải đều là huấn luyện viên à, với lại ——"

Cô cố tình dừng lại, khẽ cong môi, giọng đầy ẩn ý:

"Chẳng lẽ cậu chưa từng dạy ai khác là nữ sao?"

Lý Duy Quân lắc đầu, còn rất nghiêm túc:

"Ngại quá, đúng là chưa từng. Mình thường không đến khu trượt tuyết để dạy, cậu là học viên đầu tiên của mình đấy."

Khóe miệng Khương Chí cứng lại, nhìn thẳng vào anh một giây rồi quay đầu đi, không thèm nhìn nữa.

"Mình không tin đâu!"

Anh cũng không giải thích gì thêm, chỉ khẽ nhéo nhẹ cánh tay cô, gọi tên: "Khương Chí."

"Gì đấy?" Cô khoanh tay lại, thấy ngứa ngáy, tự mình nhéo thử, xúc cảm rất dễ chịu, mềm mại, nhưng không có cảm giác ngứa như khi bị anh chạm vào.

Anh cười nhẹ, hỏi bằng giọng dịu dàng: "Cậu nhỏ nhen vậy à?"

Trong lòng Khương Chí như có gì xẹt qua, cô quay ngoắt lại, nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng, muốn cãi lại. Nhưng nghĩ kỹ thì... sao phải cãi chứ? Như vậy chẳng phải càng giống đang giấu đầu lòi đuôi sao!

Cô rành rọt từng chữ: "Mình muốn đổi huấn luyện viên! Đổi sang nữ!"

Vừa nói xong, băng chuyền cũng vừa đến nơi. Khương Chí bước chân xuống trước, nhưng đôi giày trượt tuyết thật sự rất khó đi, vừa nặng vừa cứng, chân gần như không thể gập lại. Dẫm lên mép dốc nhỏ cuối cùng của khu băng chuyền, giày lại trơn trượt, cộng thêm cơ thể cô vẫn chưa quen với trạng thái vận động bị mất thăng bằng, theo bản năng ngửa người ra sau, tay loạng choạng vung lên trong không trung.

Cô nghĩ mình thể nào cũng sẽ ngã lăn ra, nhưng có thể tiện thể thử xem miếng đệm mông rùa đen có tác dụng gì không. Ngay sau đó, cô nghe thấy vài tiếng "bùm" trầm đục vang lên trên mặt tuyết. Cả người đã được vòng tay mạnh mẽ của Lý Duy Quân giữ lại, ôm chặt, đứng vững.

Khương Chí vẫn còn run rẩy vì hoảng hốt:

"Cậu làm mình sợ muốn chết."

Lý Duy Quân cũng bị hoảng một chút:

"Được rồi, đừng nghịch nữa. Khi xuống băng chuyền thì không được quá vội."

Hơi thở ấm nóng rất khẽ bên tai làm Khương Chí nóng bừng cả vành tai. Cô quay sang nhìn, thấy cả hai tấm ván trượt đều bị anh ném xuống đất trong lúc hoảng hốt, nhân viên công tác bên cạnh đang nhìn chằm chằm bọn họ... giống như đang xem phim truyền hình vậy.

Khương Chí vỗ nhẹ cánh tay đang ôm ngang bụng cô, lực của anh mạnh đến mức cô hơi khó thở, khẽ nói:

"Cậu... cậu ôm chặt quá đấy."

"Có đau không? Mình không để ý." Anh nhẹ giọng xin lỗi.

Nếu nghe kỹ thật ra có thể cảm nhận được trong lời anh có chút ngượng ngùng, nhưng Khương Chí không truy đến cùng. Lý Duy Quân đỡ cô cùng tấm ván trượt đi về phía dốc nhỏ bên cạnh.

Lý Duy Quân dùng ván đơn, Khương Chí thì dùng ván đôi. Anh bắt đầu giải thích cho cô ván đôi là thế nào, chân trong chân ngoài dùng ra sao, cách mang vào và tháo ra, rồi ra hiệu để cô đặt chân lên ván, từ từ trượt xuống dốc nhỏ để làm quen cảm giác.

Dốc này hầu như không có độ nghiêng, Khương Chí nói:

"Cũng khá là vui đấy!"

Nhưng trượt đến cuối dốc lại như bị đông cứng lại, không thể bước thêm bước nào, cũng không biết xoay người ra sao, cực kỳ vụng về. Cô giơ tay lên vẫy vẫy gọi:

"Cậu kéo mình một chút đi!"

Lý Duy Quân nhìn bàn tay cô, bước tới, nắm lấy. Khương Chí cũng lập tức siết lại, anh nhắc lại:

"Ấn gót chân vào khóa giày, ván trượt sẽ trượt xuống dễ hơn."

Khương Chí lười biếng nói:

"Mình biết rồi, cậu vừa mới dạy rồi còn gì, nhưng nhiều thao tác quá, không tiện tí nào, tháo ra mang vào lại phiền."

Lý Duy Quân sờ thấy tay cô lạnh toát, anh lấy ra một đôi găng tay từ túi áo:

"Đeo găng tay vào trước đã."

"Thật ra học trượt tuyết không khó như tưởng tượng đâu. Để mình dạy cậu cách dừng lại trước," Lý Duy Quân kéo cô lên đỉnh dốc nhỏ: "Khi muốn dừng, nhất định không được dùng gậy trượt. Gậy là để tăng tốc, dùng sẽ chỉ khiến cậu trượt nhanh hơn. Lần đầu tiên luyện tập, có thể cầm gậy giống như mình, cũng có thể đặt trước đầu gối. Khi dừng lại, dùng mé trong của ngón chân cái để điều khiển đầu ván, đồng thời dùng lực ở gót chân để mở rộng hình chữ V, cả bàn chân và gót chân tạo thành một tam giác. Mông không cần hạ xuống như đang squat đâu, cậu thử xem."

Khương Chí chu môi: "Làm như thế này đúng không?"

Lý Duy Quân cúi đầu nhìn động tác của cô:

"Ngón chân không cần hướng ra ngoài quá nhiều, dùng lực ở gót chân, mở rộng hình chữ V thêm một chút."

Khương Chí vốn không có năng khiếu thể thao, những đồng nghiệp khác đã thành thục từ lâu, thậm chí mấy người chỉ vừa hỏi xong huấn luyện viên cũng đã lên đường trượt luyện tập. Cô luyện cả buổi mới thành thạo được mỗi động tác dừng. Sau cùng cô bắt đầu thấy ngượng, suýt nữa mất hết tinh thần, nhưng Lý Duy Quân hoàn toàn không sốt ruột, kiên nhẫn dạy cô dừng lại thành thạo, rồi mới đổi sang ván đơn, chính thức dắt tay cô cùng lên điểm xuất phát.

"Đây là đường trượt cho người mới đúng không?" Khương Chí hỏi.

Lý Duy Quân gật đầu:

"Đừng lo. Vừa rồi không phải mình đã dạy cậu cách ngã sao? Với lại bộ đồ bảo hộ của cậu rất dày, cứ yên tâm."

Khương Chí cầm gậy trượt trên tay, giơ ngang lên. Tư thế thì khá chuẩn, nhưng động tác vẫn còn hơi cứng:

"Lần đầu tiên trượt tuyết, mình sợ lúc trượt xuống sẽ quên hết động tác mất."

Dù là đường trượt cho người mới, khoảng cách không quá dài, nhưng đoạn đầu dốc lại rất đứng. Đứng từ trên nhìn xuống, Khương Chí thấy rợn người, đột nhiên cảm thấy không còn vui như lúc nãy nữa. Lý Duy Quân đứng trước mặt cô:

"Nhìn mình đi, Khương Chí."

Khương Chí ngước mắt, Lý Duy Quân giữ lấy gậy trượt của cô. Cô lập tức cảm nhận được một lực đỡ từ phía trước, thân thể cũng vững vàng hơn.

Anh nhẹ nhàng nói:

"Chỉ là luyện tập vài lần thôi, tốc độ sẽ không nhanh đâu, mình sẽ giúp cậu dừng lại bất cứ lúc nào. Cứ từ từ, cậu cứ yên tâm trượt, mình ở ngay phía trước, sẽ không để cậu ngã đâu."

Sự căng thẳng và lo lắng dường như được xoa dịu phần nào, Khương Chí nhìn vào mắt anh, cảm thấy bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Duy Quân nắm lấy tay cô, chậm rãi dẫn cô trượt xuống dốc. Mới đi được vài mét, tốc độ lập tức tăng lên rõ rệt, Lý Duy Quân hô lớn: "Khương Chí, phanh lại!"

Khương Chí phản ứng rất nhanh trong đầu, nhưng tốc độ trượt vừa xa lạ lại vừa kích thích khiến cô hoảng loạn tột độ. Tư thế mà Lý Duy Quân dạy từ đầu đã bị quên sạch, lý thuyết thì rất đơn giản, nhưng khi thực hành lại cực kỳ khó khăn. Trong đầu cô giờ trống rỗng, không biết phải dồn trọng tâm vào đâu, không biết chân nên để như thế nào, hai chân chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn như sợi mì, cả người cứ thế trượt xuống, hoàn toàn không thể kiểm soát nổi. Điều duy nhất cô còn nhớ là phải ra sức túm chặt lấy vạt áo bên hông của Lý Duy Quân.

Thậm chí để giữ chặt anh, cô còn ném cả gậy trượt tuyết sang một bên.

Lý Duy Quân cố gắng hết sức để giữ vững thân thể cô, giọng anh nghe vẫn vững vàng như trước, chỉ là âm lượng lớn hơn một chút, nói sát bên tai cô: "Người đừng ngửa ra sau, dùng sức ở gót chân!"

"Mình... không dùng được sức." Khương Chí xấu hổ muốn độn thổ luôn, chuyện này đúng là quá mất mặt. Mặc dù Lý Duy Quân vẫn đang đứng ngay phía trước, cầm tay dẫn cô đi, nhưng với tư cách là một người thầy, anh cũng gần như không thể giúp cô – cô học trò này không thể nào dừng lại được, cả hai người vẫn tiếp tục trượt xuống.

Có thể thấy cô học trò này khó dạy đến mức nào.

Lý Duy Quân nghiêng người về phía trước, hai chân nghiêng sang phải, ván trượt chéo trên đường tuyết, đối mặt trực tiếp với hướng cô đang trượt tới.

Cuối cùng họ cũng dừng lại hoàn toàn, anh thật sự không để cô bị ngã.

Hai người đứng trên sườn dốc, lúc này Khương Chí đã hoàn toàn quên hết mọi thứ. Tim cô đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác sợ hãi và sống sót sau tai nạn đồng thời ập đến, khiến cô theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Lý Duy Quân, đầu óc chỉ nghĩ một điều duy nhất: không được buông tay. Cả người cô dính sát vào anh, không rời nửa bước.

Cô thở hổn hển từng nhịp, rồi chợt nhận ra ngực của Lý Duy Quân trước mặt cũng đang phập phồng mạnh mẽ.

Khương Chí hạ thấp tiếng thở, không nhịn được bật cười.

Cô cũng không biết là bị chính mình làm cho buồn cười, hay là thấy mình ngốc quá mà buồn cười.

"Lý Duy Quân, có phải mình ngốc thật rồi không?"

"Không ngốc." Lý Duy Quân nói.

"Nói dối, mình suýt nữa kéo cả cậu không dừng lại được."

"Thật sự không ngốc."

"Cậu đang an ủi mình đúng không?"

Lý Duy Quân cũng bật cười: "Vậy... cậu đúng là có hơi ngốc thật?"

"Lý Duy Quân! Cậu nói chuyện kiểu gì vậy!"

Anh chậm rãi lên tiếng: "Mình nói cậu không ngốc thì cậu không tin, nói cậu ngốc cậu cũng không vui, vậy rốt cuộc phải thế nào mới vừa lòng cậu hả, Khương Chí?"

Khương Chí dụi mặt vào cổ anh, cười không thành tiếng.

"Cho mình thương lượng một chuyện được không?" Lý Duy Quân vỗ nhẹ lên tay cô, "Buông ra chút đi, mình sắp thở không nổi rồi."

Khương Chí giật mình buông cổ anh ra, lùi lại, lúc này mới phản ứng được là nãy giờ mình cứ ôm anh mãi không buông, trên mặt thoáng hiện nét ngượng ngùng: "Xin lỗi nha, lúc nãy mình hơi căng thẳng quá."

Lý Duy Quân khẽ đỡ lấy eo cô, "Thật ra cậu không ngốc đâu, chỉ là lần đầu tiên trượt, quá căng thẳng nên mới sợ. Lúc trượt tuyết mà càng căng thẳng thì càng không thể thả lỏng được."

Cô vừa buông tay ra, Lý Duy Quân lại cảm thấy cổ mình trống trải hẳn.

Thôi thì, không thở nổi thì cũng cứ để không thở nổi vậy.

Thế là anh âm thầm dịch chân ra phía sau một chút, khiến ván trượt của Khương Chí lại bắt đầu trượt về phía trước, cô theo phản xạ lại nhào về phía anh.

Lý Duy Quân bước lùi lại, vòng tay ôm lấy eo cô.

"Khương Chí, tạm thời mình đừng luyện nữa."

"Tại sao vậy?"

"Cứ sợ như thế này cũng không ổn, cậu phải vượt qua được nỗi sợ đã. Muốn thử cảm giác tốc độ trượt cơ bản trước không?"

Khương Chí ngẩng đầu từ cổ anh.

Lý Duy Quân nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, "Mình ôm cậu, thử vài vòng trước nhé."

Lòng ngực Khương Chí khẽ rung động, "Ôm kiểu gì cơ?"

Lý Duy Quân cúi người tháo khóa ván trượt ở chân sau của cô ra, dùng mũi giày móc lên, rồi trực tiếp bế cô lên kiểu công chúa. Khương Chí giật mình kêu lên, nhưng ngay khoảnh khắc bị anh bế gọn trong tay, tiếng kêu ấy lại biến thành sự lặng im đầy rung động. Cô ngắm nhìn góc nghiêng của Lý Duy Quân ở cự ly gần, tim đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi.

"Tin mình không?" Anh hỏi.

Khương Chí tháo kính bảo hộ của mình xuống, đeo lên cho anh, trả lời lạc đề: "Vậy còn ván trượt của mình thì sao?"

Lý Duy Quân ra hiệu với đồng nghiệp, chỉ tay về ván trượt đang nằm trên tuyết, một đồng nghiệp của anh chạy tới, trêu chọc: "Sếp, lãng mạn dữ ha!"

"Đừng nói bậy, mang giúp tôi ván trượt đến chỗ băng chuyền đi."

"Nếu không hai người lên luôn đường trượt cấp cao đi? Trên đó ít người, chứ ở đây đông quá, ảnh hưởng phong độ của sếp đấy."

"Không được," Lý Duy Quân liếc người đồng nghiệp đang nói nhảm, rồi nói: "Cô ấy đang sợ."

Đồng nghiệp thấy hai người họ cứ ôm nhau mãi trên đường trượt, thật ra không chỉ có anh ta, mà rất nhiều người đều đã để ý từ lâu. Ai lại dạy học kiểu đó chứ, thân mật quá thể! Chắc chắn là người yêu rồi! Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng phụ họa: "Chị dâu ơi! Đừng sợ! Sếp tụi em trượt giỏi lắm đó! Anh ấy có ngã cũng không bao giờ để chị ngã đâu!"

Khương Chí giả vờ hỏi một câu: "Sếp Lý à, nhân viên của cậu đang nói chuyện với mình đấy hả?"

Lý Duy Quân vừa ôm cô vừa điều chỉnh hướng, cười đáp: "Giờ chắc cả sân trượt đều nghĩ như vậy rồi."

Khương Chí nhìn quanh, lúc này mới ngơ ngác nhận ra hai người họ đã trở thành tâm điểm của đám đông. Cô đạp chân vài cái, "Sao cậu không nhắc mình trước!"

Cô ngửa mặt lên trời, giả vờ thở dài ba tiếng, "Sự trong sạch của mình mất rồi!"

Lý Duy Quân bình thản nói: "Mất rồi thì thôi vậy."

Khương Chí còn chưa kịp trả lời, Lý Duy Quân đã lập tức trượt xuống, tư thế nhẹ nhàng, động tác đầy thoải mái.

Gió tạt thẳng vào mặt họ, đường tuyết lùi vùn vụt về sau. Mọi cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, tất cả diễn ra rất nhanh, nhưng chỉ có Lý Duy Quân là chậm rãi rõ ràng. Khương Chí có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh phả trên má mình, mọi lời cô định nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một chữ duy nhất ——

"A!"

Sợ Khương Chí bị hoảng, Lý Duy Quân cố ý không trượt quá nhanh. Nhưng ai mà ngờ, vừa mới trượt được ba lần, Khương Chí đã hoàn toàn ném luôn cái cảm giác gọi là "sợ hãi" ra sau đầu, đến mức lúc Lý Duy Quân chuẩn bị rẽ, vừa phanh lại giảm tốc độ, cô còn ghé sát vào tai anh, hưng phấn nói:

"Đã quá! Nhanh nữa đi! Trượt nhanh thêm chút nữa đi!"

Lần đầu tiên Lý Duy Quân có suy nghĩ muốn chặn miệng Khương Chí lại.

Đứng trên thang máy đi lên đỉnh, Khương Chí mắt sáng rỡ hỏi anh:

"Cậu mệt chưa vậy?"

Nhìn dáng vẻ này của cô hình như còn muốn chơi tiếp nữa.

"Giờ không sợ nữa đúng không? Có muốn luyện trượt thêm không?" Lý Duy Quân nói, "Đã tới rồi thì phải chơi cho đã chứ, lúc nào cậu biết tự trượt rồi thì mình sẽ ôm cậu trượt kiểu khác."

Sao mà cứ như đang dỗ con nít vậy? Còn mang cả điều kiện ra để dụ cô.

Nhưng cuối cũng Khương Chí cũng nhớ ra mục đích ban đầu đến sân trượt hôm nay, cô nói:

"Mấy cú ngoặt kia mình thấy hơi khó, chỉ cần thoải mái trượt xuống là được rồi."

Lý Duy Quân đáp:

"Không thành vấn đề, mình đảm bảo cậu sẽ hài lòng."

Sau khi xuống khỏi băng chuyền, Khương Chí đứng một bên mang giày trượt, có hai cô gái bước đến hỏi Lý Duy Quân:

"Anh là huấn luyện viên à?"

"Đúng rồi, nhưng hôm nay tôi không nhận học viên khác."

Hai cô gái liếc nhìn sang Khương Chí rồi nói:

"Bọn em biết trượt rồi, chỉ muốn hỏi là anh có thể trượt cùng bọn em như vừa nãy ôm chị gái này không, bao nhiêu tiền cũng được!"

Khương Chí bật cười, có vẻ cô không hề khó chịu trước sự hiểu lầm của mọi người về mối quan hệ giữa hai người.

Lý Duy Quân sững người một lúc, rồi chỉ vào Khương Chí:

"Xin lỗi, tôi chỉ ôm cô ấy thôi."

Hai cô gái tiu nghỉu bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Lần sau nhất định phải kiếm một người bạn trai biết ôm mình trượt tuyết, hu hu hu hu, bạn trai cũ của mình vô dụng quá!"

Khương Chí không nhịn được cười, quay sang liếc Lý Duy Quân một cái.

Thôi, đã ôm anh ấy trượt mấy vòng rồi, gọi sao cũng được.

Dù sao, cô cũng chẳng thiệt gì.

*

Lúc kết thúc, Khương Chí giờ đã có thể tự trượt ở khu vực dành cho người mới, dù thỉnh thoảng vẫn bị ngã, nhưng Lý Duy Quân luôn kịp thời chạy tới đỡ cô dậy, vừa ôm vừa khen: trượt rất tốt, có tiến bộ. Anh còn quay cho cô vài đoạn video hoàn chỉnh ghi lại lúc cô trượt xuống.

Khương Chí chưa từng thấy một phiên bản rực rỡ như thế của bản thân, ngày hôm nay đúng là chơi đến quên cả trời đất.

"Nếu mà trượt kiểu drift được thì hay nhỉ, chắc nhìn ngầu lắm, giống cái kiểu chỉ cần phanh nhẹ một cái là bông tuyết bay tung lên ấy."

Lý Duy Quân cầm dụng cụ trượt tuyết, chậm rãi đi bên cạnh cô:

"Lần sau mình sẽ dạy cậu drift, kiểu đặc biệt ngầu luôn."

Nhưng rồi anh lại nhớ ra thời tiết đang ngày càng ấm lên, mùa hè sắp đến gần, tuyết cũng sắp tan:

"Tháng 5 sân trượt sẽ đóng cửa, sau đó mình phải chuẩn bị đi câu lạc bộ nhảy dù."

Khương Chí tắt điện thoại, nhìn sang khu sân bên cạnh:

"Cậu cũng biết nhảy dù à?"

"Biết, cũng đã thi lấy bằng rồi."

Cô lại hỏi:

"Cậu từng dạy người khác chưa?"

"Cái này thì không nhảy riêng được, độ nguy hiểm cao nên mỗi lần nhảy đều phải nhảy cùng khách."

Lý Duy Quân nhìn ra vẻ cô đang hứng thú, liền nói tiếp:

"Nhưng trước giờ mình chỉ từng nhảy với nam thôi."

Khương Chí không hỏi nữa, môi cong cong, như cười mà không.

"Nhảy dù dễ hơn trượt tuyết nhiều, có muốn thử không?" Anh cúi xuống, nhìn cô.

Khương Chí nói:"Cậu nhảy cùng mình nhé."

Lý Duy Quân hỏi lại: "Cậu còn muốn nhảy với ai nữa?"

Khương Chí khẽ bật cười, chậm rãi đáp:

"Ai mà biết được! Nghe lời đồn hôm nay thì chắc chỉ có thể nhảy cùng sếp Lý thôi."

Lý Duy Quân khẽ "Ừm" một tiếng:

"Vậy chúng ta hẹn nhé, lần sau cùng nhau đi nhảy dù."

Hôm nay không phải đi làm, chơi xong thì ai về nhà nấy. Buổi sáng Lý Duy Quân vốn có chút việc phải xử lý, nhưng vì dạy Khương Chí trượt nên bỏ luôn. Chỉ đành về trễ một chút, nhưng thật ra bây giờ đã có Triệu Lý Minh trực ca đêm, anh cũng không cần mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa Mùa Hạ Buông Xuống nữa. Nhưng dù mưa hay nắng, anh vẫn quen trở về đó ăn cơm nghỉ ngơi.

Lý Duy Quân giúp cô gọi taxi, trước khi cô lên xe, anh đặt tay lên nóc xe, cúi người nói:

"Về đến nhà trọ nhớ duỗi người, giãn cơ nhé. Lát nữa mình gửi cho cậu vài video hướng dẫn, cứ làm theo là được. Không thì hôm nay vận động nhiều, sáng mai dậy chắc chắn sẽ đau người đấy."

Khương Chí kéo cửa kính xe xuống, nói:

"Cậu cũng phải giãn cơ đi đấy, hôm nay trượt bao nhiêu vòng, còn phải ôm mình trượt nữa mà."

"Giờ mới nhớ là mình cũng mệt à?"

Cái nụ cười này, sao mà giống chú cáo Nick trong phim quá! Khương Chí thật không ngờ có một ngày cô lại liên tưởng Lý Duy Quân với con cáo đã khiến biết bao hoàng tử Disney phải chào thua.

Là vì ánh mắt anh nhìn cô giống hệt ánh mắt Nick nhìn Judy trong phim sao?

Khương Chí vẫy tay, tinh nghịch nói:

"Thì tại cậu vui mà!"

Cửa kính xe kéo lên, taxi chở cô rời đi. Khương Chí vẫn nhìn theo bóng Lý Duy Quân ngày càng nhỏ dần, đến khi không còn thấy rõ nữa, cô mới xoay người lại, liếc vào gương chiếu hậu, thấy chính mình vẫn còn đang cười.

Cũng... hơi quá rồi đó nha!

Cô khẽ mím môi, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể diễn tả rõ ràng. Sau đó, cô mở video mà Lý Duy Quân quay cho mình, đúng lúc ấy, một đồng nghiệp cũng gửi cho cô một đoạn video:

【Cô Khương ơi! Sao cô không nói sớm đây là bạn trai cô vậy?!】

【Trời đất ơi, sân trượt tuyết này sao còn có cả dịch vụ như thế nữa hả??? Tôi đi bao nhiêu lần rồi mà không biết! Đẹp trai quá mức cho phép luôn đó!!!】

Khương Chí bấm vào xem, đồng nghiệp gửi chính là đoạn video Lý Duy Quân bế cô trượt tuyết kiểu công chúa. Phải nói thật, dáng người của Lý Duy Quân đúng là quá hút mắt — người cao ráo, vai rộng, chân dài, mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen khiến cả người càng thêm nổi bật. Kết hợp với động tác trượt đầy chuyên nghiệp và điêu luyện kia, thật sự chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Đẹp trai!

Nhưng rồi... ánh mắt lại rơi vào người đang nằm gọn trong vòng tay anh ấy.

Khương Chí nhắm mắt lại thật mạnh. Tự hỏi sao lúc đó mình không kiềm chế được, khóe miệng cô cười đến chẳng còn gì dấu nổi nữa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.