Mùa đông ở Tây Đồ dường như đến sớm hơn so với các thành phố khác. Tuy mỗi ngày mặt trời vẫn lên cao, nhưng chỉ sau kỳ nghỉ Quốc khánh, nhiệt độ không khí đã giảm mạnh, như thể chỉ qua một đêm, mùa thu đã chuyển hẳn sang mùa đông.
Thói quen ngủ nướng của Khương Chí càng lúc càng nghiêm trọng. Cô rất sợ lạnh, mà hiện tại vẫn chưa đến thời điểm bật máy sưởi. Chỉ cần vừa bước vào giữa mùa thu, nằm trên giường của Lý Duy Quân là cô chẳng muốn rời khỏi chăn. Mỗi lần như vậy, đều là Lý Duy Quân dỗ dành cô mới chịu dậy.
Thế nhưng lần này, khi đồng hồ báo thức vang lên, Khương Chí tắt chuông xong quay đầu lại, thấy Lý Duy Quân cũng chưa rời giường. Anh đang nghiêng người về phía cô, chống đầu bằng tay, lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng còn mỉm cười.
Thời tiết thật đẹp, ánh nắng chói chang chiếu vào, trong phòng ấm áp. Khương Chí nheo mắt lại, nhìn thấy trên gương mặt của Lý Duy Quân có lớp lông tơ rất mảnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy một Lý Duy Quân như vậy, thật kỳ diệu. Trong lòng cô bỗng dâng lên một suy nghĩ, mong những ngày tháng như thế này cứ mãi tiếp diễn. Ban đầu, cô chưa từng có ảo tưởng gì về cuộc sống giữa hai người, nhưng lúc này lại bất giác vẽ ra một viễn cảnh, rằng tương lai cô mong muốn chính là như vậy.
Được người mình thích ôm vào lòng, thân thể chạm vào hơi ấm và mùi hương của anh, mong muốn cả đời được ôm nhau như thế này.
Cả đời ư...
Khương Chí bị chính ý nghĩ bất chợt ấy của mình làm cho ngẩn người trong chốc lát.
Cô xoay người lại đối mặt với anh, úp mặt vào trong chăn, ngực đập thình thịch, "Sao hôm nay anh lại chưa dậy?"
Anh kéo nhẹ chăn xuống, để cho cô một khe hở để thở, vuốt nhẹ gương mặt nóng bừng của cô, như thể đã tìm được khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cả cuộc đời mình,
"Trốn việc một hôm, anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác vui sướng của em."
"Cảm giác thế nào?"
"Rất thoải mái, chẳng trách em không muốn dậy, trong chăn ấm quá."
Khương Chí cười hí hửng, ôm lấy eo anh, "Là tại anh ấm áp."
"Lấy anh làm túi chườm sao?" Anh vòng tay ôm cô vào lòng.
"Chẳng phải đó là vai trò của bạn trai sao?"
Lý Duy Quân bật cười sảng khoái, đang cười thì ánh mắt tự nhiên dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng đang chu lên của cô. Anh cúi đầu hôn khẽ, nửa người đè lên người cô.
Khương Chí hừ hừ hai tiếng, cựa mình trong lòng anh như một chú heo nhỏ. Lý Duy Quân không nghe rõ, "Gì cơ?"
"Bên ngoài còn có người, phòng ngủ của anh cách âm không tốt bằng phòng tầng hai."
Anh nhướng mày, hạ giọng nói: "Dì Trịnh sẽ không nói gì đâu."
Khương Chí lại lăn lộn nũng nịu, nói: "Ban ngày chỉ cần hôn hôn một chút là được rồi."
Đáng yêu quá, Lý Duy Quân lại bật cười.
"Anh còn cười! Chẳng phải là em đang cố kiềm chế vì anh sao!"
Bình thường là cô nhắm mắt một cái là ngủ ngay, anh dọn dẹp cho cô gọn gàng, sau đó mới tự mình đi giải quyết.
Nhưng hiện tại, thật sự không phải lúc đó.
Lý Duy Quân không cười nữa, trở mình, đặt tay lên eo cô, để cô nằm lên người mình, "Vậy thì chỉ ôm hôn một chút thôi."
Nũng nịu một lúc, bụng Khương Chí bắt đầu kêu rộn ràng. Lý Duy Quân xoa xoa bụng cô,
"Buổi sáng em muốn ăn gì?"
Hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt đánh răng, Khương Chí nói: "Dì Trịnh nấu gì thì ăn cái đó, anh đừng nấu nữa. Chút nữa mình ghé thăm chị Lan một lát đi, hôm qua chị ấy nói trưa nay mời mình sang nhà ăn cơm. Tiện đường em cũng ghé trung tâm thương mại, mang cho chị ấy ít đồ."
Lý Duy Quân ngửa đầu, chậm rãi thở dài, "Anh thành em rể rồi sao?"
Khương Chí bật cười, cong cả người xuống.
Bữa sáng, dì Trịnh làm bánh trứng. Lý Duy Quân phết sốt lên bánh, còn rán thêm mấy lát thịt nguội, rửa ít rau xà lách cho cô cuốn ăn cùng. Khương Chí vào bếp múc vài muỗng tương ớt, hỏi anh: "Anh có muốn uống canh rong biển không? Em múc hai chén nhé?"
Vừa đặt tô lên bàn, điện thoại di động vẫn đổ chuông liên tục. Lý Duy Quân liếc nhìn, rồi đứng dậy, "Để anh nghe cho, em ăn trước đi."
Khương Chí quay lại bàn ăn, nhìn điện thoại mới phát hiện WeChat bị làm phiền, ba mẹ, cô dì cùng rất nhiều người đều nhắn tin liên tiếp cho cô.
Kỳ thi công chức quốc gia năm nay đã được công bố, cuối tháng bắt đầu đăng ký, kỳ thi tổ chức vào ngày 10 tháng 12. Mọi người đều hỏi cô năm nay định đăng ký vào đơn vị nào.
Khương Chí lập tức không còn tâm trạng ăn uống.
Ngay khi có thông báo, đã có hai giáo viên tình nguyện lập tức xin nghỉ việc. Cách đó mấy hôm, một cô giáo dạy toán cùng tổ với cô cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê chuẩn bị. Cô ấy không phải là sinh viên mới ra trường, chuyên ngành lại ít được chú ý, nên việc tìm được một vị trí phù hợp là điều vô cùng khó. Hiệu trưởng cũng không nỡ cản, đành chấp thuận cho cô ấy từ chức.
Trước lúc rời đi, kéo theo vali, rất nhiều học sinh lớp cô chủ nhiệm đã ra tiễn. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì ngày đầu các giáo viên đến nhậm chức, học sinh tiễn một nhóm thầy cô rời khỏi Cốc Lê, sân thể dục vang lên tiếng khóc khắp nơi.
Học sinh buồn bã, nước mắt giàn giụa. Cô giáo dạy toán trong lòng cũng đau xót, nhưng không còn cách nào khác. Cô ấy đã lớn tuổi, không thể tiếp tục gắng gượng ở nơi này được nữa.
Học sinh lớp 4 chạy ra khỏi lớp, ghé vào lan can nhìn xuống sân thể dục. Trác Mã bất chợt nhỏ giọng hỏi Khương Chí: "Cô ơi, cô cũng sẽ đi sao?"
Khương Chí nghẹn lời, đưa tay xoa đầu em ấy, mỉm cười đáp: "Không đâu. Cô sẽ cùng các em tốt nghiệp. Chẳng phải cô đã hứa sẽ tiễn các em lên cấp hai rồi sao?"
Đôi mắt Trác Mã bỗng sáng rực, khóe môi cong lên, theo bản năng kéo cổ tay cô đung đưa,
"Thật không ạ?"
Trong ánh mắt lấp lánh của em ấy, Khương Chí nhìn thấy bóng mình phản chiếu, liền mạnh mẽ gật đầu.
"Thật là tốt quá!" Nghe được lời hứa của cô, lũ học sinh reo hò, vui mừng chạy tán loạn trong hành lang.
Khương Chí mỉm cười, nhưng ánh mắt lại buồn bã nhìn về phía chiếc xe giáo viên đang rời đi ở nơi xa.
*
Có lẽ do thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, tình trạng lười biếng của Khương Chí cũng ngày một nghiêm trọng. Cô giống như con mèo Phóng Chu trong nhà trọ, chẳng buồn ra khỏi cửa hoạt động, chỉ cuộn mình trên giường lim dim ngủ, hầu như chẳng đặt chân xuống đất, lười đến mức không tưởng. Cô thích được Lý Duy Quân bế đi rửa mặt, bế đi ăn cơm, thích được nằm cạnh anh trên giường cả ngày. Tóm lại, chỉ cần không ra ngoài thì cô sẽ không chịu rời khỏi người anh.
Những khoảnh khắc như vậy, Lý Duy Quân không nói nhiều, trông thì có vẻ bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh lại rất rối bời.
Thông báo anh cũng đã thấy. Ở Thanh Đàm, Khương Chí có rất nhiều lựa chọn.
Anh vẫn luôn ích kỷ mà không hỏi cô, bởi anh biết nếu hỏi, cô sẽ không vui. Anh cũng biết rõ trong lòng mình luôn có một giọng nói vang lên, rằng anh không muốn cô rời đi. Nhưng anh cũng không muốn cô buồn, lại càng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau. Vậy nên anh cứ để bản thân ích kỷ một lần.
Nhưng hạn chót để đăng ký cũng sắp đến rồi, anh không thể mãi ích kỷ như vậy được. Cuối cùng vẫn không kìm được mà lên tiếng hỏi cô:
"Em có đăng ký không?"
Khương Chí dường như đang ngủ, Lý Duy Quân nghiêng người nhìn cô. Một lúc sau cô mới chậm rãi lên tiếng: "Em cứ tưởng anh sẽ không hỏi em."
Cánh tay Lý Duy Quân siết lại, anh vu.ốt ve khuôn mặt cô, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh: "Anh sợ em không vui. Nhưng đến lúc này rồi, chuyện này liên quan đến công việc và cuộc sống sau này của em, không phải chuyện đùa."
"Em không định đăng ký," Khương Chí thở dài đầy thất vọng, "Năm ngoái cả kỳ thi quốc gia đến thi tuyển viên chức của tỉnh, em đều tham gia, vậy mà chẳng qua nổi cái nào. Mệt lắm, anh biết không? Có lẽ em không có cái vận đó. Cứ từ từ rồi tính."
Lý Duy Quân không chịu nổi khi nghe Khương Chí nói những lời đầy chán nản bằng giọng điệu rầu rĩ như vậy. Anh dịu dàng nói: "Anh biết, anh đều biết cả. Mệt rồi thì mình nghỉ ngơi thật tốt một chút."
Trong lòng Khương Chí bỗng trào dâng một nỗi tủi thân. Sau khi nói với ba mẹ rằng năm nay sẽ không tham gia thi nữa, cô đã đoán trước sẽ phải nghe không ít lời khuyên can, giảng giải liên tục. Cô quay sang hỏi anh: "Anh có muốn em đi không?"
Lý trí mãnh liệt khiến Lý Duy Quân không thể ngay lập tức đưa ra lựa chọn. Bởi vì cả hai người đều đã là người lớn, phía sau còn có hai gia đình. Thế nhưng, chỉ mấy giây anh im lặng thôi đã khiến sự tủi thân trong lòng Khương Chí lên đến đỉnh điểm. Cô chỉ cần nghe một câu "Anh không muốn em đi" là đủ rồi, thế mà lại khó đến vậy sao? Cô không muốn khóc, cũng không muốn cãi nhau với anh, nhưng lại thật sự quá ấm ức. Cô không hề nhận ra mình đã bật khóc, nước mắt rơi liên tục trên khuôn mặt, tất cả cảm xúc dồn nén trước đó đều vỡ òa trong khoảnh khắc ấy. Cô không thể tin được mà hỏi: "Anh muốn em đi thật sao?"
"Không phải..."
Lý Duy Quân hoảng hốt, cả nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn. Anh lấy tay lau nước mắt trên mặt cô. Sao nước mắt cô lại rơi nhanh như vậy? Nhanh đến mức anh không đỡ nổi, như từng giọt chặt đứt từng dây thần kinh của anh, đập thẳng lên mu bàn tay khiến anh đau nhói. Trong đầu anh còn chưa kịp sắp xếp lại những gì muốn nói, anh vốn không phải người khéo ăn khéo nói, đặc biệt là trước mặt cô.
"Đừng khóc nữa được không? Anh không có ý đó..." Lý Duy Quân vừa lau nước mắt cho cô, vừa cố gắng chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ, giọng anh dịu lại: "Anh chỉ nghĩ lần này là một cơ hội rất tốt. Anh đã xem thông báo rồi, công việc cũng tạm ổn, có rất nhiều vị trí rất phù hợp với em. Sau khi thi đậu, chế độ đãi ngộ, phúc lợi dù là ở đâu cũng đều tốt hơn nhiều so với công việc dạy học hiện tại."
"Em không muốn nghe!" Khương Chí bịt tai lại, "Anh còn chưa hỏi em có thích không nữa! Nếu em quan tâm đến phúc lợi với đãi ngộ thì đã chẳng đến đây làm gì!"
Nước mắt sao lại nhiều đến vậy, lau mãi cũng không hết. Những giọt nước mắt rơi trên người anh, đau đến lạ thường. Anh hít sâu một hơi, cúi xuống hôn lên đôi mắt ướt đỏ của cô: "Là anh sai rồi, xin lỗi em. Anh không muốn em đi, một chút cũng không muốn."
Thật sự, anh không hề muốn cô đi.
Khương Chí tốt như vậy, đáng yêu như vậy, trong mắt anh, tất cả những từ ngữ đẹp đẽ trên thế giới này đều có thể dùng để miêu tả cô. Anh đã thích cô suốt tám năm, khó khăn lắm mới có thể ôm được người mình yêu vào lòng, được hôn cô, làm sao anh có thể buông tay?
Anh tự nhủ với bản thân đừng nghĩ quá nhiều, rồi hôn lên từng góc trên gương mặt cô, hết lần này đến lần khác thì thầm:
"Anh thích em, thật sự rất thích. Em phải tin anh, sẽ không ai nỡ rời xa em hơn anh đâu."