Giặt giũ quần áo xong xuôi đã hơn 10 giờ đêm, Khương Chí đã đói đến mức ngực dán vào lưng, định đi mua cơm hộp để ăn, nhưng nghĩ đến bên ngoài đang có tuyết rơi, rất nhiều hàng quán đều đã đóng cửa, chỉ có thể ra cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị mua mì gói hoặc đồ ăn vặt lót dạ.
Khương Chí ôm quần áo, đẩy cửa ra, mắt thoáng nhìn phía trước, định bước đi nhưng lại ngừng lại.
Phòng giặt nằm ở đối diện cửa bếp, lúc này cửa bếp đang mở, có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Duy Quân đang đứng ở trước bàn dài nấu cơm, trên cổ anh đeo một chiếc tạp dề, nguyên liệu để gọn gàng bên cạnh.
Khương Chí trông thấy anh hơ tay qua chảo để kiểm tra độ nóng, sau đó đập hai quả trứng vào chảo. Một tay đánh trứng thuần thục, tay kia lại đảo nồi, chiên trứng cho vàng đều. Tay phải nhẹ nhàng cầm vá khuấy chiếc nồi sứ, canh trong nồi cũng bắt đầu sôi. Mùi trứng chiên thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, tiếng xèo xèo của trứng chiên càng khiến bụng cô kêu lên vì đói.
Anh tắt bếp, quay đầu hỏi cô: "Nhỡ nấu hơi nhiều, cùng nhau ăn bữa khuya nhé?"
Dù là hỏi nhưng thực chất là một câu khẳng định.
Bụng Khương Chí đã sớm kêu inh ỏi, tầm mắt nhìn nồi mỳ đang sôi ùng ục, cảm thấy một người ăn đúng là có hơi nhiều, cô cũng không ra vẻ nữa.
"Có bát nhỏ không?" Cô chỉ chỉ bát trong tay Lý Duy Quân. "Mình ăn không nhiều lắm."
Lý Duy Quân gật đầu.
"Có không ăn được gì không? Hành với rau thơm?"
"Có thể không cho hành không?"
"Được."
Khương Chí chạy chậm đem quần áo phơi ra ngoài, Lý Duy Quân từ phòng bếp đi ra, một tay bưng một chén mì, bát của cô so với bát của anh nhỏ hơn một chút.
"Để mình, để mình!" Cô tiến lên tiếp nhận.
Lý Duy Quân né tránh, "Đừng, không tiện đổi tay, cậu ra bàn ăn ngồi là được."
Hai bát mì đều có hương thơm quyến rũ, đầy ắp đồ ăn, canh có màu đỏ, trông như là canh cà chua, nhưng lại không có vị cà chua. Lý Duy Quân tháo tạp dề ra, "Không cay đâu, mình dùng cà chua làm từ gia vị cho vào nồi."
Chỉ mới nhìn thôi đã muốn chả.y nước miếng, Khương Chí quay đầu nhìn Lý Duy Quân, cảm kích cười, "Trông ngon thật đấy."
Lý Duy Quân cong môi cười: "Không biết có hợp khẩu vị của cậu không."
"Ngon quá!" Khương Chí nếm một muỗng canh, hương vị khiến cô cảm thấy cả người đều ấm áp, cô vui vẻ giơ ngón tay cái lên: "Nếu cậu mở quán ăn, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng!"
Lý Duy Quân nhẹ nhàng thở ra, lấy sa tế ra, "Đây là gia vị trong quán ăn mà dì mình tự làm, nếu cậu thích ăn cay thì thử thử nhé."
"Ngày thường không phải cậu nấu cơm sao? Ăn ngon như vậy, mình còn tưởng rằng bữa cơm nào cũng do cậu làm đấy."
"Mình chưa bao giờ nấu cơm cho khách, bình thường bận quá, không rảnh lo, nên mới nhờ người khác làm giúp."
Khương Chí ăn cực kỳ vui vẻ, người hoàn toàn thư giãn, tâm trạng cũng thoải mái, ánh mắt liếc qua, tay cầm ly nước trên bàn hướng về phía Lý Duy Quân, tư thế giống như đang kính rượu, ngữ khí hào sảng, "Cảm ơn đầu bếp Lý! Thật không ngờ lại có thể gặp được cậu ở Tây Đồ, trước đó mình còn cảm thấy rất cô đơn, nhưng giờ nghĩ lại, mình thực sự may mắn quá!"
Lý Duy Quân buông chiếc đũa xuống, cũng tự rót cho mình một chén nước, "Keng," một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, đôi mắt ấy dịu dàng như ánh nắng mùa hạ đang dần buông xuống, mỉm cười nhìn cô nói: "Rất vui vì có thể gặp được cậu ở Tây Đồ, Khương Chí."
*
Có lẽ là vì trong phòng quá ấm, cũng có lẽ vì tâm trạng rất vui, lúc ăn xong quay lại phòng nhìn qua gương, Khương Chí mới nhận ra mặt mình hồng như say rượu.
Bảo sao Lý Duy Quân còn nhét cho cô mấy miếng bánh sữa chua bảo mang về phòng ăn.
Đồ vệ sinh cũng là anh cho, cơm cũng là anh làm, bát cũng là anh rửa, còn được anh cho bánh sữa chua tráng miệng...
Cách 5 năm gặp lại, không biết vì sao mới chỉ tiếp xúc với nhau có vỏn vẹn 3 tiếng, cô lại có thể thân thuộc với anh như vậy, lại còn nhận được không ít chỗ tốt.
Có lẽ đêm nay bọn họ còn nói với nhau nhiều hơn cả 3 năm cấp ba cộng lại.
Khương Chí thay xong đồ ngủ ngả lưng lên giường, cả người như bị tháo rời, ngẩng mặt nhìn trần nhà, sau lại hơi nghiêng đầu, từ bên cạnh lấy bánh sữa chua ra ăn.
Xem ra không chỉ có con gái 18 mới thay đổi, con trai qua 18 cũng thay đổi không ít.
Nhưng, cho dù là Lý Duy Quân trầm mặc ít nói hồi cấp ba, hay Lý Duy Quân dịu dàng tinh tế của hiện tại, Khương Chí cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ.
Giống như Lý Duy Quân ở trong tiềm thức của cô vẫn luôn như vậy, chỉ là hiện tại trưởng thành hơn, lại làm ông chủ nhà trọ nên cũng sẽ hướng ngoại hơn một chút.
Cô không có quá nhiều ký ức liên quan đến anh.
Lúc tay không múc được gì nữa, Khương Chí mới nhìn sang khay bên cạnh, phát hiện cả ba miếng bánh sữa chua đều đã bị cô ăn hết sạch.
Nhưng cô vẫn muốn ăn thêm...
Rõ ràng ban nãy cô đã ăn mì no lắm rồi mà!
Bánh sữa chua này hình như là món ăn của Tây Đồ, tuy Khương Chí chưa ăn qua người khác làm nhưng cô vẫn cảm thấy Lý Duy Quân làm rất ngon.
Xem ra anh rất quen thuộc Tây Đồ, đến cả mấy món đặc sản cũng biết làm.
Khương Chí lau sạch tay, bấm mở WeChat tìm nick Lý Duy Quân.
Ảnh đại diện cùng ảnh bìa trong vòng bạn bè hình như đều được chụp ở cùng một nơi, tông màu đều là một sắc xanh trong veo. Nội dung các bài đăng cũng rất đơn giản, chủ yếu chỉ là những dòng như "Mùa Hạ Buông Xuống" tương ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông, thi thoảng xen vào một tấm poster quảng bá về khu nhảy dù mang tên "Bay qua".
Bài đăng cuối cùng, cũng là bài đầu tiên mà Lý Duy Quân đăng trên WeChat sau khi tạo tài khoản, là một tấm poster tuyên truyền của trang web "Đón người thương trở về".
Không có chút thông tin cá nhân nào về anh cả.
Đúng là một đại sứ truyền thông thực thụ.
Càng xem, Khương Chí càng cảm thấy chắc chắn mình đã thêm tài khoản WeChat công việc của Lý Duy Quân.
Nhưng cũng không sao, cô cũng sẽ không dùng tài khoản cá nhân để kết bạn với người không thân.
Lúc Khương Chí thoát khỏi vòng bạn bè của Lý Duy Quân thì điện thoại Kiều Ánh Dao gọi đến,
"Cậu đến nơi chưa? Mình vừa về lại ký túc xá đây."
"Vẫn chưa đến Lương Bình, ngồi xe cả ngày hơi mệt, mình định nghỉ chân ở trung tâm thành phố trước đã."
Khương Chí chui vào trong chăn, tắt đèn, cả phòng trọ lập tức chìm vào yên tĩnh.
Không biết đêm nay còn có khách nào tới thuê phòng nữa hay không, trước khi lên lầu, cô chào Lý Duy Quân một tiếng, Lý Duy Quân đáp lại cô: "Ngủ ngon."
Có lẽ cũng sắp đi ngủ rồi.
Khương Chí hạ thấp giọng, thì thầm đầy tò mò: "Cậu đoán xem mình gặp ai ở Tây Đồ?"
Kiều Ánh Dao lập tức trợn tròn mắt, liên tục nhìn sát vào màn hình, dáng vẻ như muốn chui thẳng ra từ bên kia, "Ai? Không phải là tên tra nam Lương Gia Tây Đồ chứ!"
"Sao có thể được!" Khương Chí như cá chép quẫy đuôi bật dậy, "Hắn làm sao biết mình đang ở Tây Đồ cơ chứ!"
"Cậu làm mình sợ suýt chết, người đó không phải kiểu yêu đến mức như hồn ma không tan sao! Bám lấy cậu bao lâu rồi? Chiều nay còn nhắn tin hỏi mình chuyện của cậu nữa đấy, mình không thèm trả lời."
Khương Chí nói: "Chặn hắn nhanh lên, chặn ngay đi."
"Mình chặn hắn từ lâu rồi, chẳng qua là lúc đi ăn thì vô tình đụng phải thôi. Nên là, rốt cuộc cậu gặp ai?"
Khương Chí lại nằm xuống, không hiểu vì sao, trong lòng bỗng thấy có chút mê man.
"Cậu còn nhớ Lý Duy Quân không? Bạn cùng lớp hồi cấp ba của bọn mình ấy."
Kiều Ánh Dao nghĩ một lát.
"Lớp phó của lớp mình đúng không, thành tích siêu tốt ấy... Không lẽ, cậu gặp cậu ấy rồi à?"
"Tối nay mình tình cờ nghỉ nhờ ở nhà trọ của cậu ấy."
"Ơ? Trùng hợp vậy luôn! Cậu chắc chắn là cậu ấy chứ? Sao tự nhiên lại đến Tây Đồ mở nhà trọ?"
"Cậu ấy nói là tiếp quản của mẹ cậu ấy."
"Mẹ cậu ấy?" Kiều Ánh Dao hơi ngập ngừng.
"Ừ, sao vậy?"
Kiều Ánh Dao có chút do dự, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
"À, cũng không có gì đâu. Hồi đầu năm lớp mười, lúc trường mới khai giảng, để tăng cường quản lý giáo dục gia đình, trường mình từng bắt tất cả học sinh điền thông tin người thân ấy, Lý Duy Quân chỉ ghi tên ba cậu ấy thôi. Mình nhớ rất rõ vì lúc đó cô chủ nhiệm điểm danh học sinh có hoàn cảnh đặc biệt, còn mang chuyện này ra nói trong văn phòng. Nhưng sau đó, cậu ấy tìm cô chủ nhiệm xin sửa hay không sửa thì mình cũng không rõ nữa."
Khương Chí suy đoán: "Không chừng mẹ cậu ấy là người ở Tây Đồ? Cậu ấy nấu ăn ngon lắm, mình vừa ăn một bát mì ở tiệm của cậu ấy xong, hơn nữa cậu ấy còn biết làm các món đặc sản của Tây Đồ, rõ ràng rất rành rẽ mọi thứ ở đây."
"Cũng không biết chừng, trời ơi, bao nhiêu năm rồi không nghe tin gì về Lý Duy Quân, cậu vừa nhắc đến tên cậu ấy làm mình giật cả mình luôn."
Kiều Ánh Dao ngơ ngác cả mặt, rồi ngay sau đó bắt đầu làm mặt quý.
"Sao rồi, cậu ấy có bị 'tụt dốc nhan sắc' không?"
Khương Chí: "......"
"Hồi xưa cậu ấy rõ ràng là nam thần của trường mình luôn đó, lần tụ họp bạn cũ trước cậu không đi, mấy người từng là hot boy trong lớp đều có mặt, trời ơi cậu không biết đâu, từng người một đều từ 'giáo thảo' thành 'cỏ dại' hết cả rồi, nhìn ai cũng như thể dầu mỡ sắp chảy ra tới nơi, nam giới đến tuổi nhất định đều xuống sắc vậy sao? Nhưng cũng không đến mức tụt dốc thảm như vậy chứ."
Lý Duy Quân thì đúng là không hề xuống sắc.
"So với hồi trước thì cậu ấy thế nào?"
Khương Chí lắc đầu, "Hình như cũng không thay đổi gì mấy."
"Oa, cậu ấy mà không thay đổi là hiếm lắm đấy nha, bảo trì như vậy là giỏi rồi. Còn vóc dáng thì sao, có phát tướng không, có bụng bia không?"
"Không có, cậu ấy còn trẻ như vậy sao có bụng bia được."
"Trẻ cỡ nào cũng có thể có bụng bia! Không luyện tập thì làm sao giữ được vóc dáng, dạo gần đây mình nhìn mấy cậu con trai xung quanh đều có dáng vẻ chẳng có chút hấp dẫn nào cả, nếu không phải gầy nhom tong teo thì lại mập mạp ục ịch, mình nói thật đấy! Con trai có cơ thể săn chắc một chút mới là tiêu chuẩn thẩm mỹ tốt nhất, đã đẹp trai mà lại còn có cơ bắp thì đúng là hoa thêu trên gấm!"
Khương Chí: "......"
"Nhưng mà điều mình tò mò hơn là, cái anh chàng trầm lặng đó có bạn gái chưa nhỉ?"
"...... Không biết."
Kiều Ánh Dao tỏ vẻ không đồng tình, "Sao cậu không hỏi thử?"
Khương Chí liếc cô một cái đầy xem thường: "..... Mới gặp lại mà nhào vô hỏi chuyện tình cảm người ta thì quá đường đột rồi."
"Hỏi thử thì có mất gì đâu, bạn học cũ mà, hỏi một chút có sao đâu." Kiều Ánh Dao lại ghé sát vào màn hình, mặt đầy biểu cảm gian xảo, "Cái gương mặt kia đúng là có thể gây họa nha, nếu như vẫn còn độc thân thì......"
Khương Chí cạn lời: "Cậu dừng lại, dừng lại, dừng lại! Dừng lại ngay!"
"Ai da, cậu chưa từng nghe câu này à, cách tốt nhất để quên đi một mối tình là bắt đầu một mối tình mới."
"Đừng có bày bừa mấy chuyện lãng mạn được không! Hai đứa mình trước kia còn chẳng nói với nhau được mấy câu."
Kiều Ánh Dao bật cười, "Thế cũng còn hơn mình đấy, cậu với cậu ấy ít nhất còn là cán bộ lớp, ít nhiều gì cũng có qua lại, chứ mình với cậu ấy đúng là chẳng có tiếp xúc gì thật. Mình nhớ hình như còn chưa từng mở miệng nói chuyện với cậu ấy bao giờ."
Những gì Kiều Ánh Dao nói quả thật không sai, Khương Chí nhất thời cạn lời, đành chuyển sang chuyện khác, "Trước đây thì đúng là cũng thấy phiền não thật đấy, nhưng cậu xem bộ dạng mình bây giờ giống người đang khổ sở lắm sao? Mình sớm đã quên Lương Gia Tây rồi, chẳng còn vướng bận gì cả!"
Khương Chí rất nghiêm túc mà nói: "Trước đây chưa từng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ mình mới hiểu ra, có lẽ từ đầu đến cuối mình cũng chưa từng thật sự thích anh ta đến vậy, nếu không thì đã không thể dứt khoát chia tay nhẹ nhàng đến thế."
"Không đau khổ là tốt rồi, tra nam không đáng để lưu luyến. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại...... một nam thần chất lượng cao như vậy đang đứng ngay trước mắt cậu, nếu như cậu ấy còn độc thân thì cậu phải biết nắm lấy cơ hội đấy! Tuy không thể ở đó lâu dài, nhưng một lần ngắn ngủi như sương sớm cũng còn hơn không..."
Lại bắt đầu rồi đấy.
Khương Chí mặt đầy hoang mang, nhưng bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, vội vàng nói: "Mình thật sự bái phục cái miệng xui xẻo của cậu đấy, mau ngừng nói linh tinh đi! Đọc ít tiểu thuyết ngôn tình màu xanh lục lại đi, dính mặn quá rồi! Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa!"
Đúng là không nên nói chuyện nhiều với Kiều Ánh Dao, lạc đề rồi, lạc quá xa luôn!
Vừa cúp điện thoại, tim Khương Chí vẫn còn đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, chưa kịp hoàn hồn thì tiếng nói đùa ác ý của Kiều Ánh Dao cứ như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến cả đêm cô mơ liên miên.
Trong mơ, lúc thì là Lý Duy Quân của năm 2018, lúc lại là Lý Duy Quân của năm 2010.
Nhưng điều kỳ lạ là, Lý Duy Quân của năm 2010 lại mặc đúng bộ quần áo mà anh đã mặc vào năm 2018 — áo thun đen ngắn tay phối kiểu quân đội, ngồi ở chỗ ngồi chật hẹp trong lớp học, mọi người xung quanh đều mặc đồng phục học sinh, chỉ riêng anh là không hợp với cảnh vật. Sau đó, không biết từ đâu, anh lấy ra một bát mì trứng chiên thơm ngào ngạt, đặt ngay trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, Khương Chí."
Trong mơ, Khương Chí ngây ngốc.
Cô nhìn gương mặt mình, rồi nhìn sang Lý Duy Quân, lại liếc nhìn xung quanh, những bạn học khác đang cúi đầu chăm chỉ học tập, bản thân thì hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, Kiều Ánh Dao bất ngờ ghé sát tai cô thì thầm.
"Yêu đương lâu dài, ổn định đương nhiên là tốt cho sức khỏe, nhưng những cuộc tình thoáng qua như sương sớm cũng có thể đem lại kh.oái c.ảm cả thể xác lẫn tinh thần! Cậu nhìn cơ bắp của cậu ấy kìa, mùa xuân đến rồi đấy!"
Lý Duy Quân vẫn giữ vẻ dịu dàng, không biết anh có nghe được lời nói táo bạo của Kiều Ánh Dao hay không, nhưng anh bất ngờ đứng thẳng dậy, khiến Khương Chí lập tức cảm thấy không gian trở nên ngột ngạt. Dù đang ở trong một phòng học rộng như thế, cô vẫn cảm thấy tay chân luống cuống, không biết nên đặt ở đâu, theo bản năng lùi lại một bước.
Lý Duy Quân bước lên phía trước một bước, trong ánh mắt anh đầy vẻ chân thành, anh rất điềm đạm mà nói: "Muốn xem không?"
Chuông vào học bất ngờ vang lên.
Tiếng báo thức lúc 7 giờ 30 vang lên bên tai, Khương Chí mở mắt, ôm mặt suy nghĩ, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi.