Hứa Đông Hạ vừa đóng cửa xe lại thì đã bắt gặp Phó Hy Lâm đứng ngay cổng nhà họ Phó, gương mặt đầy nước mắt.
Cô liếc nhìn phía sau, thấy Quách Uyển Như vội vàng đuổi theo với vẻ mặt lo lắng, liền đoán được đại khái vừa xảy ra chuyện gì.
Hứa Đông Hạ đứng yên cạnh cửa xe, không có ý định tiến lên.
Quách Uyển Như đang định khuyên Phó Hy Lâm quay lại xin lỗi Phó Hạ Viễn thì đã bị cô ta hất mạnh ra, suýt nữa đập đầu vào khung cửa.
Thấy vậy, ánh mắt Hứa Đông Hạ vẫn bình thản, không gợn sóng.
Cô cụp mắt xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm lên miệng.
Chưa kịp châm lửa thì điếu thuốc đã bị Phó Hy Lâm – lúc này đã bước tới gần – giật lấy rồi bóp nát.
Nước mắt trên gương mặt cô ta còn chưa kịp khô, viền mắt vẫn đỏ hoe. Giờ phút này, Phó Hy Lâm đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Hứa Đông Hạ, giọng nói khản đặc vì nghẹn ngào xen lẫn mỉa mai:
“Hứa Đông Hạ, cô cố tình quay về để xem tôi mất mặt đúng không?”
Chiếc bật lửa vẫn còn trong tay.
Hứa Đông Hạ l.i.ế.m môi, liếc sang Quách Uyển Như đang đứng xa xa trước cổng, nhếch môi nói:
“Phó Hy Lâm, cô thấy làm vậy có nghĩa lý gì không?”
Giọng điệu cô lạnh lùng, pha đầy châm biếm và khinh thường.
Đây là lần đầu tiên Phó Hy Lâm thấy Hứa Đông Hạ để lộ ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén đến thế. Cô ta ngây người mất vài giây.
Bình thường, Hứa Đông Hạ đối mặt với khiêu khích và lời lẽ mỉa mai từ cô ta chỉ là im lặng hoặc phản bác đôi câu rồi bỏ qua, chưa bao giờ sắc sảo và lạnh lùng thế này.
Phản ứng lại, Phó Hy Lâm trợn tròn mắt, siết chặt nắm tay, nghiến răng chửi:
“Hứa Đông Hạ, cô ở trên cao quen rồi nên quên mất thân phận mình là ai à? Tôi biến thành thế này đều là do hai mẹ con cô ban tặng! Nếu năm đó không phải cô cầm d.a.o mổ thực hiện ca phẫu thuật đó, mẹ tôi chắc chắn sẽ không chết!”
Cả ngày hôm nay, Hứa Đông Hạ đều trong trạng thái căng thẳng tột độ vì trực chiến trong phòng phẫu thuật. Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đến nhà họ Phó ăn bữa cơm cũng không yên.
Giờ đây không chỉ thái dương cô đau nhức mà đến cả tai cũng bắt đầu ong ong.
Cô cau mày, giọng lạnh đi thấy rõ:
“Phó Hy Lâm, tôi nói lần cuối. Tôi không thấy hổ thẹn với ca phẫu thuật của mẹ cô – tôi đã làm hết khả năng. Đừng suốt ngày bám lấy chuyện đó rồi hành xử như thể tôi nợ cô. Còn nữa, cha mẹ cô từ lâu đã chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa, lúc mẹ tôi và chú Phó đến với nhau, họ đã ly hôn rồi. Là cô không chịu chấp nhận sự thật đó mà thôi.”
Phó Hy Lâm – người đã phải chịu đựng cả một ngày dài với nỗi ấm ức chất chứa – khi nghe những lời ấy, như bị xé toạc vết thương lòng từng lớp một.
Cô ta gào lên:
“Đồ dối trá! Không phải vậy! Cô câm miệng cho tôi!”
Vừa hét, cô ta vừa vung tay tát mạnh về phía Hứa Đông Hạ.
Nhưng tay còn chưa tới đã bị giữ chặt lại.
Hứa Đông Hạ nắm lấy cổ tay cô ta, sắc mặt không đổi, nhíu mày nói đầy cảnh cáo:
“Phó Hy Lâm, tôi không nợ cô.”
Dứt lời, cô hất mạnh tay cô ta ra, một lần nữa liếc nhìn Quách Uyển Như đang đứng đó.
Rồi không quay đầu lại, cô mở cửa xe, lên xe và lái đi.
Phó Hy Lâm vẫn đứng đó, hai tay siết chặt bên người, mu bàn tay trắng bệch hiện rõ cả gân xanh.
Ánh mắt đầy căm hận dõi theo bóng dáng Hứa Đông Hạ đang rời đi, lồng n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.
Hứa Đông Hạ trở về căn hộ, vứt túi xách xuống, nằm vật ra sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ cả phòng khách trống trải.
Phía nam căn phòng có một khung cửa kính sát đất.
Qua khung kính ấy có thể nhìn thấy những tòa cao ốc san sát và ánh đèn rực rỡ của thành phố khi đêm buông xuống.
Cô nằm im lặng không nhúc nhích được một lúc thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.