Điện thoại của Sở Nhan không thể liên lạc được.
Hứa Đông Hạ tan làm, vốn định ghé qua căn hộ của Sở Nhan xem tình hình, không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ nhà họ Phó—nói rằng Phó Hạ Viễn đột nhiên ngất xỉu, bảo cô lập tức quay về.
Khi cô về đến nơi, vừa vặn trông thấy Chung Thuật, bác sĩ riêng của Phó Hạ Viễn, đang từ trên lầu bước xuống.
Anh ta còn rất trẻ, dáng người cao ráo, khuôn mặt điềm đạm, ôn hòa.
Thấy cô, anh khẽ gật đầu chào, nhoẻn miệng cười nhã nhặn:
“Chào cô Hứa.”
Hứa Đông Hạ liếc nhìn lên tầng hai, khẽ mím môi hỏi:
“Bác sĩ Chung, chú Phó thế nào rồi?”
Chung Thuật liền giải thích sơ qua nguyên nhân khiến Phó Hạ Viễn bị ngất:
“Ông ấy vốn đã có bệnh tim, lần này vì quá kích động nên dẫn đến tình trạng thiếu m.á.u lên não và rối loạn tuần hoàn.”
Quá kích động?
Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra tám, chín phần là lại bị ai đó chọc giận.
Thấy cô gái trước mặt đang nhíu mày, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên có phần lạnh lùng, Chung Thuật khẽ dịu giọng:
“Giờ ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Cô có thể lên xem thử nếu muốn.”
Nhưng Phó Hy Lâm chắc chắn đang ở bên giường lúc này, nếu cô vào lúc đó… e là lại có chuyện căng thẳng xảy ra.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Giờ sức khỏe Phó Hạ Viễn đã ổn, cô cũng không cần ở lại đêm nay.
Hứa Đông Hạ lấy lại tinh thần, quay sang nhìn anh:
“Bác sĩ Chung, tôi tiễn anh ra ngoài nhé.”
Chung Thuật hơi khựng lại, sau đó mỉm cười gật đầu.
Cả hai như hiểu ý nhau, không ai lên tiếng thêm, chỉ lặng lẽ bước ra đến cổng lớn nhà họ Phó.
Vừa bước ra khỏi cổng, Chung Thuật bỗng dừng lại, xoay người lại đối diện với cô gái phía sau.
Anh hơi cong môi cười:
“Vào đi, tôi về đây.”
Hứa Đông Hạ gật đầu, nhắc khẽ:
“Đường tối rồi, anh đi cẩn thận.”
Chung Thuật khẽ cười, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, bất ngờ gọi một tiếng:
“Đông Hạ.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Thực ra, cả hai tiếp xúc không nhiều. Cô rất hiếm khi về nhà họ Phó, một tháng có khi còn chẳng gặp được một lần.
Vậy nên khi anh gọi tên một cách tự nhiên như thế, Hứa Đông Hạ hơi ngỡ ngàng.
Cô phản xạ hỏi lại:
“Sao vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ có phần ngẩn ngơ đó, Chung Thuật bất giác thấy thú vị.
Những lần trước, mỗi khi gặp nhau, cô đều lạnh nhạt, trầm lặng, chẳng mấy khi bắt chuyện. Người khác nói, cô chỉ im lặng ngồi nghe, ít khi lên tiếng.
Tối nay hiếm hoi thấy cô chủ động, còn tiễn anh ra tận cổng.
Không hiểu sao, anh lại muốn trêu cô một chút.
Vì vậy, với vẻ nghiêm túc, anh nói:
“Sau này đừng gọi tôi là ‘bác sĩ Chung’ nữa, gọi ‘Chung Thuật’ là được rồi.”
Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, nhưng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ gật đầu:
“Được.”
Chung Thuật mỉm cười đầy mãn nguyện. Mỗi khi anh cười, bên má lại hiện ra một lúm đồng tiền nhạt nhòa, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng khó tả.
“Tôi đi thật đây. Cô cũng vào đi.”
Anh phất tay nhẹ nhàng, quay người đi về phía chiếc SUV màu đen đỗ ngay trước cổng.
Hứa Đông Hạ đứng nhìn theo bóng xe dần khuất khỏi tầm mắt, chưa vội vào nhà mà đứng yên một lúc rồi mới quay lại.
Vừa bước vào phòng khách, cô liền thấy Quách Uyển Như đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta lập tức ngẩng đầu, ánh mắt không chút chệch hướng nhìn thẳng về phía cô.
“Đông Hạ, chúng ta cần nói chuyện.”
Đã nhiều năm rồi Quách Uyển Như không dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện với cô.
Hứa Đông Hạ khẽ mím môi, bước đến gần.
Vừa ngồi xuống, bên tai đã vang lên một câu nói khiến cô khựng lại:
“Nghe nói… con là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà?”