Bên trong xe, Hứa Đông Hạ vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi.
Dù đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, chịu ảnh hưởng nhiều từ nền giáo dục phương Tây, nhưng kiểu tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy, thì đây là lần đầu tiên.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c vẫn còn đang đập loạn không kiểm soát.
Dường như trên eo vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông kia.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng rồi mới khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, một bóng người lao ra trước đầu xe khiến Hứa Đông Hạ đồng tử co rút, vội vàng đạp mạnh phanh.
Do quán tính, n.g.ự.c cô đập mạnh vào vô lăng, “bụp” một tiếng, đau đến mức khó thở.
Sắc mặt cô tái đi, cắn chặt răng.
Không chỉ vì đau, mà còn vì bị hoảng sợ.
Hứa Đông Hạ ôm lấy ngực, chau mày nhìn ra phía trước, ánh mắt dừng lại ở người vừa lao ra.
Khi nhìn rõ đối phương, sắc mặt cô tối sầm lại.
Cô đẩy cửa xe, bước xuống.
Nét mặt Hứa Đông Hạ cực kỳ khó coi, trong đáy mắt còn lộ rõ sự phẫn nộ:
“Cô muốn c.h.ế.t đến phát điên rồi à?”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt đã đột ngột lao tới.
Cô khựng lại một chút, may mà kịp thời tránh được.
Phó Hy Lâm đôi mắt đỏ au, nghiến răng đầy hận ý:
“Tôi đã cảnh cáo cô đừng dây vào Lục Hà nữa, tại sao cô vẫn cố tình tiếp cận anh ấy? Cô điếc rồi à, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Cảm xúc của cô ta cực kỳ kích động.
Hứa Đông Hạ cau mày, giọng vẫn còn tức giận:
“Phó Hy Lâm, trong đầu cô ngoài đàn ông ra thì chẳng còn gì khác à?”
Lúc nãy nếu cô không kịp đạp phanh, hậu quả sẽ thế nào?
Chẳng lẽ người phụ nữ này đến chút kiến thức cơ bản cũng không có?
Nghe vậy, Phó Hy Lâm nghẹn họng, tức đến n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Cô ta là ai chứ? Lại bị một con nhãi như Hứa Đông Hạ mắng là không có não?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình bị chặn ngoài cửa, trong khi Hứa Đông Hạ chẳng biết dùng thủ đoạn gì lại được Lục Hà cho phép ra vào phòng bệnh tùy tiện, là cô ta không tài nào bình tĩnh nổi.
Nếu không có người nói cho cô ta biết chuyện này, e rằng đến giờ vẫn còn bị bịt mắt.
Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng Phó Hy Lâm bốc lên ngùn ngụt, ghen ghét lan khắp cơ thể, giọng trở nên sắc bén:
“Cô miệng thì nói mình và Lục Hà chỉ là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, thế mà thực tế thì sao? Cô đã bị đình chỉ rồi mà còn suốt ngày chạy đến bệnh viện, chẳng lẽ không phải đang mượn danh công việc để quyến rũ anh ấy à?”
Những lời cay nghiệt liên tiếp xộc vào tai.
Hứa Đông Hạ chau mày, giọng lạnh như băng:
“Phó Hy Lâm, cô hoàn toàn không biết rõ sự thật.”
Phó Hy Lâm khinh miệt nhổ một tiếng, ánh mắt u ám:
“Đây chính là sự thật! Cô chẳng phải chỉ muốn cướp mọi thứ của tôi, kể cả người tôi thích hay sao? Hứa Đông Hạ, cô tự soi lại mình đi, ngoài chuyện ra nước ngoài học vài năm, cô có điểm nào hơn tôi? Cả thành phố Đồng Thành ai chẳng biết cô chỉ là con của một kẻ thứ ba chen chân vào nhà người khác, cô lấy tư cách gì mà tranh giành với tôi?”
Nói tới đây, cô ta cố ý dừng lại, như vừa sực nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, xét về khoản quyến rũ đàn ông thì tôi thật sự không bằng cô. Mẹ con nhà cô, đúng là cùng một khuôn đúc ra!”
Hô hấp Hứa Đông Hạ trùng xuống.
Ánh mắt cô lạnh đi thấy rõ.
Phó Hy Lâm khẽ cười, giọng điệu đầy châm chọc:
“Lần này là cô tự chuốc lấy. Tôi nhất định sẽ đuổi cô và mẹ cô ra khỏi nhà họ Phó, nhất định.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi, chẳng buồn nhìn lại.
Hứa Đông Hạ vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích.
Chuyện cô chăm sóc Lục Hà, chỉ có một số ít người trong nội bộ bệnh viện biết.
Toàn bộ thông tin liên quan đến Lục Hà đều bị phong tỏa, Phó Hy Lâm làm sao biết được chuyện này?
Ánh mắt cô dần trở nên phức tạp, hoàn toàn không để ý rằng — ở tầng hai khu nội trú, có một người vừa chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi.