Cô gái ấy có làn da trắng ngần, cổ tay đeo một chiếc vòng kim cương xanh rực rỡ, tôn lên vẻ thanh thoát và tinh khiết.
Chu Tự Tân cười nhẹ, ôm lấy cô ta, xoa đầu cô:
“Tốt bụng vậy sao?”
Cô gái kia đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, rồi chạy ra khỏi cửa.
Chu Tự Tân cũng không trách cô ta vì đã làm mất mặt mình, ngậm điếu thuốc trên miệng, chậm rãi đuổi theo.
Trong phòng chỉ còn lại những tiếng bàn tán rôm rả.
“Đó là ai thế…?”
“Không hiểu sao?
Tình nhân trẻ đấy.”
“Cũng phải, Chu Tự Tân giờ có tài sản như vậy, làm sao có thể chỉ ở bên cạnh mỗi Giang Tuyết Quỳnh.”
“Bông hồng trắng biến thành cơm trắng rồi!”
“Thôi mà, thật ra thì cũng không sao.
Nếu là tôi, chỉ cần sau khi cưới, anh ta đưa tiền cho tôi là được, tôi sẽ không truy cứu.”
Tôi đứng lặng người ngoài cửa, cảm giác m.á.u trong cơ thể mình dần dần lạnh đi theo những tiếng chế nhạo kia.
Tôi vội quay người, nhưng lại đụng phải người phục vụ đang mang rượu tới, loạng choạng một chút, rồi tôi bị trẹo chân.
Vẻ ngoài có chút lúng túng, tôi khập khiễng bước ra ngoài.
Gió đêm ùa tới từ bốn phương tám hướng, như những con thú hoang lộ ra hàm răng sắc nhọn, lạnh lùng cắn xé làn da trần của tôi.
Cái lạnh và cơn đau làm tôi tỉnh táo hơn một chút, tôi chợt nhận ra cơn đau âm ỉ nơi lồ ng ngực.
Có tiền là được…sao?
Nhưng tôi đã ở bên anh ấy từ khi anh ấy nghèo nhất mà.
Lần đầu gặp, tôi là một cô gái ngoan ngoãn, yếu ớt, bị đám côn đồ chặn ở góc tường.
Còn anh là cậu học sinh ngang tàng và bất kham, tình cờ đi ngang qua.
Bình thường anh sống lặng lẽ và lạnh lùng, tôi không dám hy vọng gì khi cầu cứu, nhưng anh đã vì tôi mà đánh một trận đến đổ máu.
Từ đó, tôi trở thành cái đuôi nhỏ phía sau anh, bước vào thế giới tăm tối và tàn lụi của anh.
Sau khi mẹ anh qua đời, cha dượng của anh sa vào cờ b.ạ.c và rượu chè.
Ông ta có thể đối xử tốt với con ruột của mình, nhưng với Chu Tự Tân, đứa “con ghẻ”, ông ta không ngừng đánh đập và chửi mắng.
Thậm chí, khi mắc nợ một khoản lớn, ông ta còn ép Chu Tự Tân, với thân hình cường tráng, phải đi đánh võ ngầm để kiếm tiền.
Vì vậy, anh luôn mang theo những vết thương khi đến trường.
Lần đầu tiên nhìn thấy những vết thương khủng khiếp trên người anh, tôi đã đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình mà thề rằng:
“Giang Tuyết Quỳnh sẽ yêu anh, bảo vệ anh.”
Việc đầu tiên tôi làm cho anh là giúp anh thoát khỏi người cha dượng tàn bạo.
Tôi liên hệ với cậu tôi, người lúc đó đã có chút danh tiếng trong giới luật sư, kiên nhẫn thu thập từng chút bằng chứng, giúp Chu Tự Tân kiện ông ta.
Lúc đó, anh luôn muốn che giấu những vết thương đáng xấu hổ đó, mỗi lần đều lạnh lùng nói:
“Thế nào?
Đủ thảm chưa?
Em không nên lại gần anh…”
“Nếu không lại gần anh, sao em có thể đưa anh thoát ra?”
Tôi mỉm cười hỏi ngược lại, đặt chiếc mũ bông trắng nhỏ lên đầu anh, đôi tay ấm áp phủ lên đôi tai lạnh giá của anh.