Rõ ràng anh đã nắm được tay Giang Tuyết Quỳnh.
Rõ ràng anh đã đặt một chân vào ánh sáng, vậy mà ông ta cứ nhất định kéo anh trở lại bóng tối, nhắc nhở anh rằng anh sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc đời tươi sáng.
“Nếu bạn gái nhỏ của mày biết lý do thực sự mày bị bạo hành, mày nghĩ cô ấy có thể yêu mày vô tư như vậy không?
Nếu cô ấy biết mày có vấn đề tâm lý nghiêm trọng?
Nếu cô ấy biết mẹ mày là kẻ thứ ba đã phá vỡ gia đình tao, biết mày bị điên và đã đánh gãy chân con trai tao, khiến tao phải ghét bỏ mày?
Hoặc nếu cô ấy biết rằng mày phải uống thuốc hàng ngày mới có thể giữ được sự tỉnh táo?
Mày nghĩ, cô ấy còn muốn cứu mày không?
Nhà con bé đó có điều kiện tốt, mà nó lại yêu mày như thế.
Mười hay hai mươi triệu không khó đối với nó đâu, đúng không?
Mày tưởng tao không vạch trần mày trước tòa là vì cái gì?
Con trai ngoan, mày sắp có một cuộc sống mới rồi.
Với tài năng của mày, đi cùng cô bạn gái đó chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Hai mươi triệu có đáng gì đối với mày đâu.
Chỉ cần mày đưa tiền cho tao, tao đảm bảo…”
“Được.”
Chu Tự Tân mỉm cười đồng ý với yêu cầu của ông ta.
Ba ngày sau, cha dượng của Chu Tự Tân c.h.ế.t trong một vụ cháy lớn ở khu dân cư.
Chu Tự Tân đứng từ xa trên sân thượng, lặng lẽ nhìn tất cả những thứ từng giam hãm mình hóa thành tro bụi.
Điện thoại anh đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Giang Tuyết Quỳnh:
“Anh đã ăn tối chưa?”
Trái tim lạnh lẽo, yếu ớt của anh bỗng chốc đập mạnh trở lại, mang theo chút ấm áp.
Anh mỉm cười trả lời:
“Anh ăn rồi.”
Ở đầu dây bên kia, là thế giới tươi sáng và ấm áp của anh.
Với một người có trái tim hoang tàn như Chu Tự Tân, Giang Tuyết Quỳnh chính là cả thế giới của anh.
Trong thế giới ấy, oán hận và thù ghét cứ liên tục trỗi dậy, nhưng tình yêu, thứ duy nhất mà Giang Tuyết Quỳnh từng rộng lượng trao tặng cho anh, đã làm cho trái tim anh cảm thấy biết ơn lẫn bất an.
Khi Giang Tuyết Quỳnh gom góp chứng cứ để kiện cha dượng anh, anh cảm thấy nhục nhã và mong muốn giấu đi những vết thương nhơ nhuốc của mình.
Nhưng Giang Tuyết Quỳnh đã trải những bức ảnh ấy dưới ánh mặt trời, mỉm cười nói với anh:
“Đối với em, đây chỉ là những khoảnh khắc anh đã kiên nhẫn đợi em.
Em sẽ đưa anh đến nơi tràn đầy ánh sáng.”
Khoảnh khắc đó, Chu Tự Tân cảm giác như mình là một tờ giấy nhàu nát, được Giang Tuyết Quỳnh kiên nhẫn vuốt phẳng và cất giữ cẩn thận.
Rõ ràng anh chỉ là một tờ giấy bẩn thỉu không đáng giá, nhưng cô lại đặt nó vào trong chiếc hộp tốt nhất.
Thế nhưng, Chu Tự Tân đã giấu kỹ những phần tồi tệ nhất của mình, không để cô phát hiện.