Như thể vinh hoa của phu nhân nhà họ Chu đối với cô chỉ là thứ vô nghĩa.
Như thể anh đối với cô chỉ là một người qua đường.
Người mà cô đã dốc hết sức kéo lên từ vũng lầy, giờ đây, khi nhìn thấy anh lặn ngụp lại trong đó, cô không hề thay đổi nét mặt.
Đây không phải là điều Chu Tự Tân mong muốn.
Trong tất cả những dự tính của anh, không hề có phương án anh và Giang Tuyết Quỳnh chia tay.
Vì vậy, anh đã cố gắng tìm cách níu kéo.
Cô không thể đi, không thể ở bên Đàm Hứa, không thể đi cứu người khác.
Chu Tự Tân từng dùng đủ mọi cách để níu kéo Giang Tuyết Quỳnh, từ chiếc vòng tay đá sapphire cô yêu thích, đến việc nhờ họ hàng có quan hệ m.á.u mủ khuyên nhủ, rồi chiếc nhẫn trơn giản dị mà cô luôn trân quý.
Thậm chí, anh còn dùng cả mười năm tình cảm của họ để thuyết phục cô quay lại.
Nhưng anh đã quên một điều:
Tư duy của Giang Tuyết Quỳnh luôn chỉ có hai hướng, hoặc là kiên trì đến cùng, hoặc là buông bỏ không chút do dự.
Một khi cô đã quyết định rời đi, bất cứ thứ gì cản trở hoặc ràng buộc cô, cô sẽ từ bỏ tất cả.
Ban đầu, Chu Tự Tân không cảm thấy đau đớn, cuộc sống của anh dường như không có gì khác biệt.
Cho đến một ngày, khi anh mở tivi, trước mắt bỗng tối sầm lại, tim đập loạn xạ, không thể kiểm soát mà liên tục đổi kênh, đập phá mọi thứ xung quanh nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm giác hoảng loạn đang dâng trào.
Cuối cùng, anh loạng choạng bước lên lầu tìm thuốc và uống chúng.
Anh đã không nhớ mình đã bao lâu rồi không cần dùng đến thuốc.
Chỉ là một buổi chiều bình thường, nhưng Chu Tự Tân nằm ngả ra ghế sô pha, thất thần nhìn tấm ảnh của anh và Giang Tuyết Quỳnh trên bàn trà.
Giang Tuyết Quỳnh giống như một miếng vá bịt kín lỗ hổng trong trái tim đầy tổn thương của anh.
Khi cô còn ở đó, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, không một kẽ hở.
Điều đó khiến Chu Tự Tân tin rằng mình có một trái tim hoàn chỉnh như bao người khác.
Nhưng khi cô rời đi, anh mới nhận ra trái tim mình đã thủng một lỗ lớn từ lâu.
Mỗi nhịp đập của tim đều khiến anh cảm nhận rõ ràng từng cơn gió thổi qua lỗ hổng ấy.
Cơn bệnh hôm đó đã mở ra cánh cửa ký ức về Giang Tuyết Quỳnh trong đầu anh.
Anh nhớ lại nụ cười của cô khi cùng anh chia sẻ một cây kem, cô chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh, mắng anh vì bất cẩn.
Anh nhớ đến dáng cô đứng chắn trước mặt mình như một hiệp sĩ, khi cả thế giới đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Mỗi lần anh quay đầu lại để chia sẻ niềm vui, cô luôn đứng đó.
Rất nhiều lần, anh đắm chìm trong những kỷ niệm ấy, vô thức muốn quay đầu nhìn cô.