Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 193: Quá dã man




Chương 193: Quá dã man
(Cảm ơn "Thiên Lục" đã đề cử nha hehehe.)
"Hắc hắc, Trần Lâm, ta hình như cuối cùng cũng hiểu cái mối liên hệ gì gì đó của ngươi rồi."
"Ý ngươi là "mối liên hệ phổ biến"?"
"Đúng đúng là cái đó đấy."
Thường Nguyệt trừng lớn đôi mắt nhìn lấy cảnh tượng nàng chưa từng thấy trước mắt, trong nội tâm không thể bảo là không kinh ngạc.
Mặc dù trong lòng đã sớm đoán được cảnh tượng này, nhưng giờ đây được nhìn thấy tận mắt, cô vợ trẻ không thể không cảm khái vẻ đẹp và sự kỳ diệu của thế giới.
Thấy Thường Nguyệt bị kinh ngạc như thế, Trần Lâm cũng thử đồng bộ cảm giác với nàng để xem thử cảnh tượng nàng đang thấy.
Một lần nữa mở mắt ra, thông qua thị giác của Thường Nguyệt, Trần Lâm được chứng kiến một cảnh tượng khác của thế giới mà hắn chưa từng thấy.
Ở đây, tất cả những thứ khác đều tựa như bị nhạt nhòa và lu mờ, chỉ có các binh khí là trở nên nổi bật ở trong thế giới này.
Đống thời, Trần Lâm cũng nhìn thấy từng sợi tơ liên kết giữa các binh khí với nhau để rồi cuối cùng hình thành một mạng lưới chằng chịt.
"Này là mối liên hệ giữa binh khí và binh khí sao..."
Trần Lâm đầy hứng thú mà đánh giá những sợi tơ này.
Trong mạng lưới chằng chịt trước mắt có một sợi tơ tỏa ra vô cùng bắt mắt, đó là một sợi tơ nối liền lấy "Thương Phục Hận" và thanh kiếm gãy của Vu Thiên Sơn.
Này cũng không phải là giữa hai thanh binh khí có mối liên hệ gì quá đặc biệt, chỉ đơn giản là chúng ở gần nhau nhất nên mối liên hệ của chúng rõ ràng hơn so với những mối liên hệ với các binh khí khác có mặt ở trong quảng trường này mà thôi.
Tuy nhiên, dù vậy thì thì những sợi tơ này cũng không đơn giản, thông qua chúng Trần Lâm có thể vô cùng trực quan mà "cảm giác" được binh khí của đối phương, đây là một cảm giác vô cùng khó tả, hoàn toàn khác biệt so với khi sử dụng ngũ giác để nhận biết thế giới, nhưng cũng có chút cảm giác tương tự mà quen thuộc vô cùng.
"Thì ra là vậy sao, đây là sự thay đổi "góc nhìn" mà bí thuật "Chân Ngã" đề cập."

"Thật tuyệt nha, như này có tính hay không là ta đã nhập môn "Chân Ngã"?"
"Ách, này có lẽ còn thiếu một chút đi, dù sao cách của người càng giống đi đường tắt để trục lợi hơn là thông suốt được lý niệm để nhập môn bí thuật kia."
"Ài, phiền phức thật nha..."
Bỉu môi than vãn một câu, Thường Nguyệt liền hướng ánh mắt trở lại trên người Vu Thiên Sơn, nâng thương chĩa thẳng về phía trước, bộ dáng vô cùng khiêu khích.
Nếu đã biết được đối phương thông qua sự liên hệ giữa binh khí với binh khí trong "góc độ" này để phán đoán công kích của nàng, vậy nàng liền có cách để lách qua cảm giác của đối phương để công kích trực tiếp tới thân thể hắn.
"Ngươi có nắm chắc chứ? Thật không được thì nghỉ ngơi một tí lại đánh tiếp cũng được nha."
"Hừ, nhìn mà học hỏi đi."
Nói xong, khí thế hoàn toàn bộc phát, Thường Nguyệt mang theo trường thương phóng tới, cảnh tượng tựa như muốn đấu trực diện với đối thủ.
Thấy vị, ở phía đối diện Vu Thiên Sơn cũng chợt hừng hực khí thế.
"Đến tốt lắm!"
Toàn bộ kiếm ý còn xót lại trong hắn chợt ngưng tụ hoàn toàn trong lưỡi kiếm gãy.
Vu Thiên Sơn dự định sẽ đánh cược tất cả trong một kiếm này, và hắn chắc rằng đối phương cũng vậy.
Dù sao trước giờ chưa từng có chuyện "Kiếm tu" hay "Thương tu" chân chính sẽ e dè hay lùi bước trước một trận chiến thiêng liêng như thế này.
"Bằng tất cả những gì tinh túy nhất, kiếm ý của ta sẽ chiến thắng thương ý của ngươi!"
Mang theo quyết ý như thế, Vu Thiên Sơn giờ khắc này như hóa làm một với kiếm gãy trên tay sau đó mạnh mẽ vung tới đón đầu đối thủ.
"Keng!"
Giây phút lưỡi kiếm và ngọn thương v·a c·hạm thì cũng là lúc kiếm ý và thương ý tương bác.

"Vút!"
Một tiếng xé gió nổi lên, ngọn thương trước mắt dễ dàng liền b·ị c·hém bay, thương ý cũng trong nháy mắt liền bị kiếm ý của Vu Thiên Sơn mẫn diệt.
Vu Thiên Sơn lúc này không khỏi chợt ngơ ngác, mặc dù hắn tự tin mình sẽ thắng, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thắng dễ dàng như vậy.
"Không ổn!"
Ngay lập tức liền nhận ra không đúng, không thể không nói, tốc độ phản ứng của Vu Thiên Sơn rất nhanh, tuy nhiên thì so với tốc độ vung nấm đấm của Thường Nguyệt thì còn kém một chút.
"Mày ngu thì mày c·hết m* mày đi!"
Tiếng Thường Nguyệt mắng chửi thề vang vọng khắp sân đấu và khán đài, nhưng Vu Thiên Sơn giờ khắc này đã không nghe được vì nấm đấm của Thường Nguyệt đã tiếp xúc thân mật trực tiếp với mặt hắn.
"Oành!"
Một cú đấm thẳng trực diện khiến cho đầu Vu Thiên Sơn chợt lâm vào choáng váng không cách nào nhanh chóng tỉnh lại được, nhân cơ hội này Thường Nguyệt liền giúp đối phương nắn xương tay một chút.
"Rắc!"
Dùng khủy tay chẻ gãy xương tay đối phương, Thường Nguyệt linh hoạt xoay người đá mạnh, ngay lập tức đoản kiếm trên tay Vu Thiên Sơn liền bị đá bay bởi lực nắm của hắn giờ đây đã mất đi.
Tất cả diễn ra quá nhanh, đợi Vu Thiên Sơn kịp định thần lại, tay hắn đã gãy và kiếm của hắn cũng đã tuột tay mà bay mất.
"Ngươi...!?"
Không để đối thủ có cơ hội thở dốc, Thường Nguyệt lại một chỏ sang ngang, đầu Vu Thiên Sơn lại một lần nữa b·ị đ·ánh lệch, ý thức tiếp tục lâm vào mơ hồ, tất cả diễn ra quá nhanh, từ đầu tới cuối còn chưa tới hai giây, mọi động tác cơ hồ đều là vừa ra liền thành, hoàn toàn không có tí trì trệ nào.
Thường Nguyệt bẻ gãy tay cầm kiếm của đối phương xong, nàng tiện tay quơ một cái để thó đi một món đồ của đối phương, sau đó liền không còn nỗi lo nữa mà bắt đầu đại triển quyền cước.

Đánh trái, đấm phải, lên gối, móc hàm... tất cả động tác đều vô cùng thuần thục và nhuần nhuyễn, Vu Thiên Sơn giờ đây không khác gì một bao cát sống để Thường Nguyệt luyện tay và mua vui, cảnh tượng vô cùng thê thảm và đẫm máu, đến nỗi đám người trên khán đài cũng có chút không nhìn được nữa, có người thì nhắm chặt mắt lại xoay đầu đi nơi khác, có người thi che mắt, nhưng vẫn cố hé hé ra để lén nhìn, nhưng rồi lại một lần nữa che kín mắt lại.
Kinh dị, thật quá kinh dị, này sao còn gọi là so đấu hòa khí nữa, này là đơn phương b·ạo h·ành mới đúng.
Vu Thiên Sơn giờ phút này trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trong mười giây hắn đã ăn đấm không dưới một trăm cái, ý thức đều b·ị đ·ánh tới mơ hồ.
Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, Vu Thiên Sơn nào còn không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình huống bi đát thế này.
Đối phương khi ấy thế mà dùng thương để thu hút sự chú ý của hắn, bởi trong trạng thái nhân kiếm hợp nhất kia hắn chỉ có thể cảm giác rõ ràng được binh khí với binh khí, hắn hoàn toàn không có cách nào phát hiện được đối phương từ bỏ trường thương trên tay để dùng ra một chiêu "Ám độ trần thương" như thế này.
Nhưng tại sao, tại sao đối phương có thể từ bỏ binh khí của mình, chẳng lẽ đối phương không biết làm như thế cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ "Thương Ý" từ bỏ con đường phía trước hay sao, bộ không thấy dù kiếm trên tay đã gãy hắn vẫn còn nắm chặt đến cùng đấy à.
Sỉ nhục, đây là sự sỉ nhục của toàn thể "Thương tu" trên đời, và hắn cũng là sự sỉ nhục của "Kiếm tu" khi thua trước thủ đoạn thấp hèn như vậy.
"C·hết tiệt, làm gì có chuyện ta thua như vầy?"
Ý chí một lần nữa bùng cháy, Vu Thiên Sơn cưỡng ép tỉnh lại, hắn theo bản năng xuất ra trường kiếm dự phòng trong nhẫn trữ vật sau đó tại đối phương không kịp phản ứng mà chém tới.
Này có thể là một lần chiến cơ để thay đổi tình thế hỏng bét này nếu như đáp lại sự giãy dụa của Vu Thiên Sơn không phải là nụ cười mỉa mai của Thường Nguyệt.
Kiếm của ta đâu?
Tới đây, Vu Thiên Sơn chợt nhận ra trong tay mình cũng không có kiếm, nhìn kỹ lại thì trên ngón tay nơi hắn mang nhẫn trữ vật không biết từ bao giờ đã biến mất.
"Khà khà, đang tìm thứ này sao?"
Tại trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vu Thiên Sơn, Thường Nguyệt tung lên một chiếc nhẫn vô cùng hoa lệ và quen thuộc.
"Nhẫn của ta!"
Vu Thiên Sơn theo bản năng vội chộp lấy, nhưng một nấm đấm đã vượt lên trước mà lần nữa trực diện thẳng mắt.
Thường Nguyệt chuyển thế nắm lấy cổ áo đối phương sau đó xoay người vật mạnh xuống sàn, lực đạo sao mà kinh khủng khiến cho tiếng nứt vỡ chợt vang lên, cũng không biết đó là tiếng xương sọ nứt ra hay là tiếng đất đá vỡ nát nữa.
"Đã nói xong sẽ khiến ngươi ăn đủ, hiện tại là lúc thực hiện rồi!"
Dùng chân đì mạnh lồng ngực đối phương, Thường Nguyệt khụy người tiếp tục hung hăng ẩ·u đ·ả Vu Thiên Sơn giờ đây đã bất lực phản khác.
"Ầm ầm ầm ầm!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.