Mùa đông đại học năm hai là mùa đông lạnh nhất trong ký ức của Lâm Tư Huyền, theo Đài Khí tượng thông báo thì đây là đợt rét kỷ lục trong mười năm trở lại đây.
Trong mùa đông này đã xảy ra ba chuyện khiến Lâm Tư Huyền có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Chuyện thứ nhất là trong buổi liên hoan văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường ở học kỳ sau, cậu và Zoe được chọn làm nam nữ chính cho vở nhạc kịch kết màn.
Thật ra chuyện này cũng khá vinh dự, thông thường, những người đóng vai chính đều là các sinh viên gần tốt nghiệp, năm nay lại đặc cách chọn sinh viên năm hai vì hai người rất phù hợp với vai diễn, cô gái thôn quê khỏe khoắn rạng ngời cùng chàng trai phố thị ốm yếu đẹp như tranh vẽ.
Sau khi biết tin, Zoe vô cùng phấn khích, lúc dùng cơm ở căn tin, cô liên tục gửi tin nhắn cho bạn trai mới.
Bạn trai mới của cô khác xa người trước, anh chàng này là sinh viên khoa Công nghệ thông tin của một trường kỹ thuật, Lâm Tư Huyền từng gặp một lần, trông hơi mọt sách. Nhưng lần này Zoe lại cực kỳ si mê, nghe nói cô rất thích mỗi khi mình nói mấy câu ngả ngớn là mặt anh đỏ như khỉ.
– Chúng ta đổi từ khác được không? – Zoe đúng là người nước ngoài, nhiều khi dùng từ rất mạnh bạo, Lâm Tư Huyền nghe mãi vẫn thấy không quen – Cậu có biết cụm từ đó được đặt theo màu máu của khỉ đột không?
– Độc á? Cái gì độc? – Zoe nghe như không nghe.
– Thôi không có gì. – Lâm Tư Huyền bỏ cuộc – Cậu định rủ anh lập trình viên ấy đến xem thật à?
– Chứ sao. – Zoe nói – Mình bảo anh không tới thì tụi mình chia tay.
– Sao cậu bướng vậy? – Lâm Tư Huyền phì cười – Lỡ người ta bận việc gì quan trọng thì sao?
– Ngoài việc Trái Đất nổ tung thì mình không chấp nhận lý do xin nghỉ nào khác. – Zoe lắc đầu kiên định, nói nghe rất có lý – Đây là lần đầu tiên mình đóng vai chính có khán giả xem đấy, cậu biết có bao nhiêu người rơi vào lưới tình chỉ vì nhìn thấy hào nhoáng của đối phương trên sân khấu không?
– Chị hai ơi. – Lâm Tư Huyền vẫn không dằn lòng được mà phải sửa lỗi – Bình thường người ta sẽ dùng từ “hào quang”.
Liên hoan văn nghệ trường rơi vào cuối học kỳ sau, bọn họ định sang học kỳ sau mới bắt đầu tập dợt chính thức.
Nghỉ Tết, Lâm Tư Huyền về nhà. Một năm cậu chỉ về nhà một lần, vì cả nhà buộc phải đến biệt thự lưng chừng núi vào dịp Tết.
Trên đường xe chạy đến biệt thự, Lâm Tư Huyền ngồi trên ghế mà lòng cứ nhấp nhổm không yên. Thôi được rồi, nếu phải tiến hành bức cung cậu thì có lẽ cậu sẽ thừa nhận nỗi bất an này còn có một nguyên nhân khác ngoài nguyên nhân vì tốc độ xe, đó là đã bốn ngày rồi Trần Ký chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Tuy Trần Ký luôn mang thái độ lạnh nhạt, nhưng hễ gọi hay nhắn tin thì anh vẫn sẽ trả lời. Khoảng nửa học kỳ này anh đi làm thêm ở quán cà phê ở cổng sau trường học, có lúc làm việc không xem được điện thoại, nhưng sau khi tan làm thì vẫn trả lời một vài câu ngắn gọn. Đương nhiên, đây là yêu cầu bắt buộc đến từ phía Lâm Tư Huyền.
Trong bốn ngày qua, tổng cộng Lâm Tư Huyền đã gọi cho anh ba cuộc, gửi năm tin nhắn, tin cuối cùng còn mang giọng điệu uy hiếp, nhưng cậu vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào. Cậu bắt đầu thấy lo lo, không biết là do trong nhà Trần Ký đã xảy ra chuyện gì hay là Trần Ký quyết định không thèm để ý tới cậu nữa.
Lục lại nhật ký nhắn tin cuối cùng của hai người, là lúc Lâm Tư Huyền bảo anh ngày mai đến Mạch Tri mua loại bánh pudding mới nổi dạo gần đây, Trần Ký trả lời cậu một câu: “Cậu về Đình Thủy Tạ rồi à?”
Lâm Tư Huyền đáp: “Đúng vậy, tôi bảo cậu đi mua bánh, cậu có nghe không hả?”
Từ lúc đó trở đi là Trần Ký luôn trong trạng thái mất liên lạc.
Đi được nửa đường thì xăng không còn đủ, tài xế bèn ghé vào một trạm xăng gần đó. Nhân lúc đổ xăng, Lâm Tư Huyền vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước ép, vô tình gặp được cán sự môn Văn.
Tính ra, cán sự môn Văn đúng là tấm gương điển hình trong việc xây dựng quan hệ tốt với bạn bè, đến tận bây giờ mà vẫn thỉnh thoảng liên lạc với các bạn trong lớp. Nhìn thấy Lâm Tư Huyền, cậu ta cũng tỏ ra vô cùng thân thiết:
– Bạn học Lâm, lâu quá không gặp, cậu đúng là ngày càng xin… à không phải, ngày càng đẹp trai.
– Cảm ơn cậu – Lâm Tư Huyền cười nói – Trông cậu cũng ngày càng… ừm… nho nhã.
Hai người trò chuyện một lúc, lúc chuẩn bị tạm biệt, Lâm Tư Huyền dò la:
– Mà dạo này cậu có liên lạc với Trần Ký không? Gia đình cậu ấy không xảy ra chuyện gì chứ?
– Gia đình hả? Không thấy nghe nói gì. – Cán sự môn Văn nhớ lại – Nhưng hình như dạo này cậu ấy đang yêu rồi. Cái tên này, cậu nhớ hồi xưa ở tiệc chia tay cậu ấy bảo không muốn yêu đương không, đúng là lù lù vác cái lu chạy.
Lâm Tư Huyền khựng lại một lúc mới nhẹ giọng hỏi:
– Đang yêu?
– Ừ. – Cán sự môn Văn nói – Cậu không có WeChat của cậu ấy hả?
Hồi Lâm Tư Huyền lên năm nhất, công cụ trò chuyện của những người xung quanh dần chuyển từ QQ sang WeChat, nhưng Lâm Tư Huyền từ đó đến giờ vẫn không hề kết bạn với Trần Ký. Lúc nào cậu cũng dùng cách thức nguyên thủy nhất, là gọi điện và nhắn tin.
Chính là vì cậu sợ phải nhìn thấy những gì đang hiện ra trước mắt đây. Trên màn hình điện thoại của cán sự môn Văn là bài đăng duy nhất của Trần Ký trên trang cá nhân của anh. Anh đăng một bức tranh trừu tượng, trong tranh có hai người quấn quýt, dựa dẫm vào nhau, trông cực kỳ ngọt ngào.
Lâm Tư Huyền nhìn trân trân hết mấy giây rồi mới nói đùa với cán sự môn Văn:
– Không chỉ lù lù vác cái lu mà cái lu này cũng khá nghệ thuật nhỉ.
Sau khi nói lời tạm biệt với cán sự môn Văn, Lâm Tư Huyền trở về xe của mình. Năm nay, quy củ ở biệt thự có một chút thay đổi, đó là dùng bữa trước ngày giao thừa.
Năm nay dượng lại đem một cốc trà tới, không biết thuộc niên đại nào, đóng gói cực kỳ sang trọng. Có vẻ năm nay dượng có chuyện cần nhờ vả ông Lã, cứ thì thầm rồi châm thuốc cho ông trước giờ cơm. Lã Như Thanh vẫn đoan trang ngồi ở vị trí của mình, chị em bà vẫn đầu tắt mặt tối trong bếp, Lâm Hoằng thỉnh thoảng nói cười với những người khác, mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi bận.
– … Tư Huyền, sao ngây ra thế? – Ông Lã bất mãn nói.
– Con xin lỗi. – Lâm Tư Huyền hoàn hồn – Mấy hôm nay con ngủ không được ngon.
– Dượng con hỏi, ở trường con có biểu diễn tiết mục gì kinh điển không?
– Vẫn chưa ạ. – Lâm Tư Huyền phủ nhận – Con mới năm hai, vẫn còn rất nhiều môn nền tảng.
Dượng hỏi:
– Mà nữ sinh trường con chắc ai cũng xinh đẹp hết nhỉ? Có ai thích con không?
Ông Lã cau mày:
– Quan tâm mấy cái chuyện vớ vẩn đó làm gì.
Dượng nghe thế cũng biết mình nói chuyện không hay rồi, lập tức bổ sung:
– Con thấy Tư Huyền sắp đến tuổi trưởng thành rồi nên cảm thán vậy mà, năm xưa anh Lâm và chị Thanh kết hôn, bố cũng tặng chữ ngay tại đám cưới chứ đâu, vậy nên hôn nhân của hai anh chị ấy mới viên mãn đến tận hôm nay. Đến khi Tư Huyền kết hôn, bố cũng tái xuất để chúc phúc cho hôn nhân thằng bé nhé.
Mấy câu này nghe cũng có văn hóa, ông Lã ưng bụng:
– Theo quy củ thì phải là bố chỉ đạo Lâm Hoằng viết chữ chứ.
Đây vẫn là những câu đối thoại bình thường trong căn biệt thự này, nhưng không biết từ nào khiến Lâm Tư Huyền mụ mị.
– Thì ra là thế. – Lâm Tư Huyền giương khóe môi, bình tĩnh nói – Thế thì vất vả cho ông quá rồi, Lâm Hoằng có tới hai đứa con, ông phải chỉ đạo tận hai lần đấy.
Đây là chuyện thứ hai mà Lâm Tư Huyền có ấn tượng sâu sắc trong mùa đông năm đó.
Lúc đó cậu chẳng màng chuyện gì, uất ức trong lòng tìm được mồi lửa, ngọn lửa lan rộng, cháy tới tận đáy lòng. Nhiều năm sau cậu mới biết, câu nói này chính là lý do khiến Lâm Hoằng căm hận hai mẹ con cậu, đến nỗi cuối cùng ông mới quyết tuyệt vứt bỏ hai mẹ con như vậy. Lâm Tư Huyền giờ phút này vẫn là kẻ vô tri, chỉ đột nhiên cảm thấy chán ghét tất cả mọi thứ.
Tối đó biệt thự lưng chừng núi gà bay chó sủa, cả bầy người choảng nhau đến tận đêm khuya, ông Lã tiện tay đập vỡ cốc trà mà dượng tặng.
Không đợi được đến giao thừa, ba người nhà cậu bị đuổi khỏi biệt thự giữa đêm hôm khuya khoắt, trước khi lên xe, Lâm Hoằng nói với cậu:
– Lâm Tư Huyền, mày và mẹ mày y như nhau, toàn tự cho mình là đúng. Mày tưởng lời mày nói sẽ có ảnh hưởng gì ư? Bản thân Lã Hiếu Đường lăng nhăng thế nào ai chẳng biết, hôm nay ông nổi trận lôi đình chẳng qua là vì chuyện này vỡ lở ra ngoài làm ông ta mất mặt thôi.
– Vậy sao? – Lâm Tư Huyền tỏ ra chẳng hề hấn gì – Nếu câu nói đó đã không ảnh hưởng gì thì mắc gì ông tức giận?
Lâm Hoằng lên xe của mình bỏ đi. Lâm Tư Huyền ngẩng đầu nhìn Lã Như Thanh cả ngày hôm nay không nói tiếng nào. Bà đứng lặng một chỗ, Lâm Tư Huyền không hiểu ánh mắt của bà lúc này, không phải tức giận, không phải trách cứ, mà chỉ là một nét đau buồn lơ thơ, hòa cùng một thể với cảnh đêm phía sau.
Giao thừa năm đó, lần đầu tiên Lâm Hoằng ở cạnh gia đình mới của ông. Cửa phòng Lã Như Thanh đóng kín mít, bà cũng không ra ngoài một lần nào.
Lâm Tư Huyền không muốn ở Đình Thủy Tạ nữa, cứ men theo con đường đi trong vô định. Một ngày như thế này không có cửa hàng nào mở cửa, cuối cùng Lâm Tư Huyền đi tới cửa hàng tiện lợi mà năm xưa cậu từng để mình bị kẹt tay giữa chân bàn.
Cửa hàng tiện lợi cũng không mở, nhưng ngoài cửa vẫn dựng mấy cái bàn. Lâm Tư Huyền ngồi xếp bằng trên mặt bàn, một lần nữa cảm thán năm nay rét thật, tay châm điếu thuốc cũng run như cầy sấy. Đến không giờ, gần đó có người lén đốt pháo hoa, nhìn mà thảng thốt.
Một tiếng đồng hồ sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Tư Huyền gọi cho Trần Ký. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, Trần Ký vô phương biệt tích mấy ngày nay lại nghe máy.
– A lô? Trần Ký, tại sao mấy ngày trước cậu lại làm lơ tôi? – Lâm Tư Huyền lập tức chỉ trích.
Trần Ký không nói gì.
– Cậu đang ở đâu? Người nhà cậu ngủ hết chưa? – Lâm Tư Huyền báo một địa chỉ rồi nói – Ngủ rồi thì cậu ra đây với tôi, mau lên, tôi cho cậu một cơ hội chuộc lỗi.
Lúc nói câu này, trong lòng Lâm Tư Huyền cũng không chắc chắn lắm, nếu Trần Ký đã không chịu trả lời lâu như vậy thì lần này cũng chưa chắc sẽ nghe lời mình.
Nhưng nửa tiếng sau, cậu vẫn đợi được Trần Ký một lần nữa.
Trần Ký dựng xe một bên rồi đi tới trước mặt cậu, nhìn cậu nói:
– Sao lại ở đây?
– Đi chơi với bạn, bọn họ về nhà cả rồi. – Lâm Tư Huyền nói – Tài xế cũng về ăn tết rồi, không bắt được xe.
Chắc ban nãy đạp xe tốn sức quá, Lâm Tư Huyền có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người Trần Ký. Cậu vươn tay chạm vào mu bàn tay anh, ấm áp quá, cậu vô thức nắm lấy chặt hơn chút nữa.
Nhưng lần này Trần Ký không để mặc cậu muốn làm gì làm, tay còn lại của anh giữ lấy cổ tay đang làm loạn của cậu:
– Lâm Tư Huyền, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Đúng là đang yêu thật rồi.
Lâm Tư Huyền nghĩ. Cậu bật cười:
– Vì thấy chọc cậu rất vui, chứ còn làm gì được nữa?
– Vậy sao? – Trần Ký nói – Vậy cậu định chơi đùa tới bao giờ?
– Đương nhiên là chơi tới khi tôi thấy đủ thì thôi. – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng mà nếu cậu…
Cậu không có cơ hội nói hết câu, vì Trần Ký đột nhiên cúi người xuống, tay phải giữ chặt sau gáy cậu một cách thô bạo. Lâm Tư Huyền ngay tức thì cảm thấy có gì đó ấn lên đôi môi mình. Có lẽ đây không tính là một nụ hôn, vì nó không mang bất kỳ hương vị gì của sự quyến luyến. Nó như là một lưỡi dao mài mòn môi lưỡi cậu, còn sức ấn sau gáy thì ngày càng mạnh bạo hơn. Bờ môi Lâm Tư Huyền đau đến phát điên.
Đợi đến khi Trần Ký buông cậu ra, Lâm Tư Huyền cảm nhận được một ít vị máu tanh.
Trần Ký lại nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn rác rưởi đó:
– Thế này đã đủ chưa?
Đây là chuyện thứ ba khiến Lâm Tư Huyền ấn tượng sâu sắc trong năm đó, cũng là nguyên nhân mà Lâm Tư Huyền thấy mùa đông năm đó khắc nghiệt hơn bao giờ hết.