Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 38: Vũng lầy




Thực tế thì dự báo thời tiết không hề sai, dự đoán của Tô Hồng Đào cũng chẳng hề lầm, trên đường về quả nhiên mưa rất to, mà suốt cả quãng đường Tí Mỡ cũng liên tục nấu cháo điện thoại với bạn gái.

Có lẽ chính tình yêu đã khiến con người ta không còn lòng dạ nào chú ý tới những điều xung quanh, cho nên Tí Mỡ mới hoàn toàn không để ý Lâm Tư Huyền đã thẫn thờ cả ngày trời, thậm chí gặp cơn mưa mình ghét nhất cũng quên mất việc tránh trú.

Khi quay về nhà trọ của mình, Lâm Tư Huyền loay hoay tra chìa vào ổ khóa cũng thất bại tận ba lần. Cậu không thể nào tập trung bản thân vào hiện thực được, cứ nghĩ đi nghĩ lại về phân cảnh đó và câu nói chỉ cần nghĩ tới cũng thấy bỏng óc kia: “Lâm Tư Huyền, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Lâm Tư Huyền nỗ lực cho rằng phân đoạn này là do mình tưởng tượng ra, nhưng mỗi một hình ảnh cấu thành nên nó chân thực đến điên lên được, xúc cảm, hơi ấm, hơi thở rớt xuống làn da mình, tất cả ngưng đọng thành một tập chứng cứ chứng minh mọi chuyện đều là sự tồn tại thực tế. Nó khiến Lâm Tư Huyền không thể không nghĩ đến một khả năng, liệu trong khoảng thời gian cậu lãng quên cũng có chứa một đoạn ký ức về lần gặp gỡ Trần Ký hay không.

Nhưng Lâm Tư Huyền không nghĩ ra lý do mình và Trần Ký gặp mặt. Khi thôi học là cậu đã chuẩn bị sẵn quyết tâm cả đời này không gặp lại anh nữa rồi, quyết tâm đó mãnh liệt đến mức không thể dung chứa một lời tạm biệt tử tế. Chắc không thể nào lại là tai nạn trớ trêu gì đó của vận mệnh như là hai người vô tình gặp nhau khi đang đi trên đường. Có lẽ đây là tình tiết sáo mòn mà mấy tay biên kịch dùng chán rồi, Lâm Tư Huyền cũng chẳng tin.

Nghĩ một hồi, giọng nói kia lại vang lên, không khác gì một câu thần chú – “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Lâm Tư Huyền bọc mình trong chăn, bóp nặn con thú bông ra tư thế kỳ dị như đang ngược đãi nó, cuối cùng không dằn lòng được mà lẩm bẩm:

– Chẳng lẽ mình thật sự đã làm gì sao? Rốt cuộc mình muốn thế nào?

Trầm ngâm suy nghĩ hai ngày trời cũng không ra kết quả. Lâm Tư Huyền quyết định làm Sherlock Holmes, không thể chỉ suy đoán khơi khơi được. Cậu quay trở lại bệnh viện sau một thời gian dài, định một lần nữa tìm ra cách giải thích y khoa hoặc là biện pháp ứng phó về sau cho tình trạng của mình, tiếc là trình độ y học không thể có bước tiến vượt trội trong hai năm được, kết quả tham vấn vẫn cho thấy khả năng này là có thể xảy ra. Tình trạng hồi phục mỗi người mỗi khác, nếu muốn có thêm dữ liệu hỗ trợ thì có thể cân nhắc chụp MRI.

Lâm Tư Huyền hỏi thử giá khám bệnh tự chi trả, sau đó quyết định đổi cách thức giải quyết vấn đề có giá cả phải chăng hơn.

Nhưng phương pháp miễn phí thì thường không hữu dụng. Ban đầu khi ngã lầu, điện thoại của cậu đã “chết” hoàn toàn, được tình nguyện viên hỗ trợ, cậu mua một chiếc điện thoại cũ. Nhân viên bán hàng chịu áp lực doanh số nên đến cả bệnh viện cũng không tha, lén phát tờ rơi quảng cáo các combo giá rẻ trong căn tin, không ngờ lại thật sự thu hút được Lâm Tư Huyền, thế là cậu cũng đổi luôn cả số điện thoại. Kết quả là bây giờ cậu không thể tìm ra một ghi chép nào hữu ích, bộ sưu tập ảnh trên đám mây cũng trắng trơn, sau khi thôi học, Lâm Tư Huyền cũng không quá thích chụp ảnh nữa. Xem ra không chỉ có công việc mới cần ghi chép mà cả cuộc sống cũng cần để lại dấu vết.

Tóm lại trong một tuần này, Lâm Tư Huyền chẳng tìm ra được gì. Đoạn hồi ức đó cũng không được mở rộng hơn, cứ như mục đích của nó chính là để phơi bày câu nói không đầu không đuôi của Trần Ký, thậm chí nó diễn ra ở tình huống nào cậu cũng không nhớ nữa.

Vào một ngày trời nắng oi ả, Lâm Tư Huyền một lần nữa quyết định tạm khép lại chuyện này. Hôm nay cậu lại đi thử vai, mấy ngày trước cậu nhìn thấy đoàn phim này trên mạng, họ phản hồi rất nhanh, gửi CV chưa tới hai ngày đã nhận được điện thoại.

Quy mô của buổi thử vai này khá lớn, địa chỉ cũng nằm ở vườn ươm nghệ thuật. Vai mà Lâm Tư Huyền ứng tuyển là vai nam phụ si tình điên cuồng theo đuổi nữ chính, tuy hình tượng hơi khờ khạo nhưng cũng chính diện hơn vai công tử trăng hoa.

Để phù hợp với vai diễn, Lâm Tư Huyền cắt tóc ngắn đi một chút, tuy là như thế thì vẫn dài hơn đại đa số con trai trong căn phòng này, nhưng khi đụng mặt người quen, đối phương suýt nữa không nhận ra cậu:

– Lâm… Tư Huyền? Là cậu thật này.

Người gọi tên cậu là trợ lý casting của “Khoảng lặng ngày tàn”, lúc trước cậu đã gửi bài phát biểu cảm nghĩ về nguyên tác đầy tâm huyết cho cô. Sau khi biết Trần Ký là tác giả, Lâm Tư Huyền vẫn thấy ngượng ngùng về bài văn đó, cũng may Trần Ký không phát hiện.

Trợ lý casting là bạn thân của trợ lý sản xuất đoàn phim này, hôm nay rảnh rỗi nên tới giúp đỡ. Cô cũng tốt bụng, giới thiệu Lâm Tư Huyền với mọi người:

– Mấy vai si tình phải chọn người đẹp trai thì mới hớp hồn được khán giả.

Buổi thử vai kết thúc, Lâm Tư Huyền mời cô xuống lầu uống cốc cà phê. Mỗi khi gặp người quen trong công việc thì chủ đề mở đầu câu chuyện luôn xoay quanh công việc. Cô cảm thán với Lâm Tư Huyền rằng đối tác rất quan trọng, chẳng hạn như trong “Khoảng lặng ngày tàn”, ngoài giám đốc điều phối hơi có vấn đề thì đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch đều khá tận tâm nên bọn họ cũng đỡ lo, như vậy cũng là chuyện trăm năm mới có một lần rồi, cảm giác như những “yêu ma quỷ quái” mà cô gặp trước đó dù có nhảy qua chậu lửa xả xui thì cũng không thể nào tránh khỏi, phải dùng phi thuyền bay ngang qua núi lửa Pacaya may ra mới được.

Sau đó bọn họ còn tám chuyện về núi lửa thật chứ. Cuối cùng, khi tạm biệt, cô lại moi ra một chủ đề khác:

– Ekip hôm nay em gặp cũng tốt lắm đấy, nhưng đề tài này hơi cũ rồi, kêu gọi đầu tư cũng không được nhiều. Thôi, chị cũng không muốn mạo phạm bạn mình, tại hôm nay nói chuyện với em cuốn quá nên chị mới nói thật. Em không có đề tài khác đang cân nhắc à? Hỏi biên kịch Trần thử xem.

Lâm Tư Huyền lại nổi cơn căm ghét Trần Ký. Vì để mình làm tài xế mà cậu đành nói với giám đốc Lý là hai người họ thân thiết với nhau, phạm vi đồn đại hiểu lầm này lớn hơn cậu tưởng.

– Thật ra quan hệ giữa em và biên kịch Trần cũng bình thường thôi. – Lâm Tư Huyền nghĩ một hồi cuối cùng vẫn muốn thanh minh, tuy việc “bắt quàng làm họ” trong cái giới này không có gì là mất mặt, nhưng cậu vẫn muốn đặt dấu chấm hết cho chuyện này – Vả lại anh ấy cũng không phải người dễ gần, thôi thì em đành yên phận viết văn mẫu xin việc vậy.

Cậu đang định đứng dậy nói tạm biệt thì tự dưng chị lại bật cười:

– Văn mẫu gì? Đừng nói là em còn viết cả bài phân tích truyện lúc nộp CV nhé?

Hình như khoảng thời gian này Lâm Tư Huyền cực kỳ dễ kinh ngạc, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nói:

– Em viết thật mà. Em tưởng chị có đọc đoạn văn em viết cho “Khoảng lặng ngày tàn” chứ, không phải bên chị bảo là viết phân tích của bản thân thì sẽ có nhiều cơ hội hơn à?

– Đâu ra thế? Sao mức độ hiểu biết của hai đứa mình khác xa nhau quá vậy? – Trợ lý casting nói – “Khoảng lặng ngày tàn” là do biên kịch Trần gửi tên em sang cho chị đó, sếp của chị còn giải thích cho anh ấy là nam chính tới nam phụ tuyến ba đều được bên sản xuất chọn sẵn rồi, cùng lắm chỉ nhét em vào vai nhỏ được thôi, anh ấy bảo không sao hết, còn dặn dò tụi chị là đừng để lộ tin này cho người ngoài biết, xem ra anh ấy cũng để ý danh tiếng của mình lắm chứ bộ. Nhưng chị nghĩ là nếu em đã xin xỏ anh ấy thành công được một lần thì không chừng lần thứ hai cũng được thôi, có làm vai phụ thì cũng chọn phim hay mà đóng, làm cái ngành này da mặt phải dày lên em ơi.

Lâm Tư Huyền phát hiện mình sa vào một vũng lầy kỳ bí. Giống như những bộ phim giả tưởng vô lý, tất cả những lẽ thường xung quanh bản thân bị bóp méo nhưng hoàn toàn không có lý do hay căn cứ gì để có thể suy đoán ra được.

Cậu buộc phải thừa nhận và khẳng định mình đã quên mất một vài chuyện có liên quan tới Trần Ký. Nhưng rốt cuộc chuyện này nằm ở mức độ nào mới có thể khiến một người ghét cay ghét đắng mình lại chủ động ra tay giúp đỡ?

Cậu lại cấp thiết muốn biết chuyện mình đã quên là chuyện gì. Cùng đường tuyệt lộ, thậm chí Lâm Tư Huyền còn lục lại blog cá nhân của mình từ nhiều năm trước. Hồi còn đi học, cậu rất thích viết bậy, vẽ vời vào tập của mình rồi lại xé đi, sau đó bản nháp giấy chuyển sang bản nháp điện tử. Thỉnh thoảng cậu sẽ lên đó viết chơi vài câu, trang blog này không mở công khai nên không lo bị người ta đọc được, vì vậy cậu cũng lười xóa.

Nhưng nội dung trên blog chỉ dừng lại ở một tháng sau khi “Tòa cao ốc” bị rút vốn, từ đó trở đi không còn cập nhật nữa. Mà sự bóp méo kỳ lạ này không dừng lại vì sự vô tri của cậu. Lâm Tư Huyền đang xem tới bài đăng hai năm trước thì lại nhận được điện thoại của giám đốc Lý. Sau khi hỏi thăm vài câu, lần này giám đốc Lý thật sự có chuyện cần nhờ cậu:

– Tối nay cậu rảnh không? Có thể giúp tôi in tài liệu rồi đưa đến nhà biên kịch Trần được không? Trợ lý của cậu ấy nghỉ phép rồi, còn cậu ấy thì đột nhiên mất liên lạc, văn phòng của cậu ấy cũng nói là không gặp được cậu ấy.

– Tôi đi á? – Lâm Tư Huyền nói – Không hay lắm đâu.

– Chuyện đột xuất mà, tôi thấy địa chỉ của cậu cũng khá gần nhà cậu ấy, tôi muốn tìm người có thể xử lý nhanh nhanh giúp tôi. Biên kịch Trần không phải người thích chơi trò mất tích, không liên lạc được với cậu ấy làm tôi lo quá. Nếu tìm đại một người sai vặt thì tôi sợ biên kịch Trần không vui, thấy cậu ấy cũng khá quan tâm tới cậu nên mới đành phải nhờ cậu.

Lâm Tư Huyền nói:

– Tôi làm tài xế cho anh ấy thôi mà, đâu có tính là anh ấy quan tâm tới tôi.

– Sao cứ chấp nhất mãi chuyện đó vậy? – Giám đốc Lý nghe thế hình như có thở dài một hơi – Nhờ làm tài xế nên người ta mới có thiện cảm với cậu, nếu không thì sao lúc đó tôi khuyên cậu gửi CV cho cậu ấy được.

Có lẽ khi không nói nên lời, người ta thường sẽ đưa ra một số ví dụ để chứng minh bản thân mình đúng:

– Lúc trước Bành Kiêu tranh chấp với Tạ Lạc Duy, đạo diễn Ninh gọi điện thoại hỏi ý kiến biên kịch Trần. Ban đầu cậu ấy đâu có ý kiến gì đâu, thấy đoạn đó có cũng được, không có cũng không sao, muốn xóa hay không thì tùy đạo diễn, bảo bên Ninh Phái cứ cân nhắc rồi tự quyết định. Nhưng nói một hồi, đột nhiên cậu ấy hỏi là nếu hai người họ cứ quay đi quay lại như vậy thì cậu cũng sẽ phải đóng cảnh rơi xuống nước hoài không, sau khi được xác nhận là phải thì cậu ấy dứt khoát nói là xóa hết đi. Cho nên cậu cũng đừng nghĩ người ta sai bảo cậu, thời gian công sức cậu bỏ ra chắc chắn sẽ hái được quả ngọt.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tư Huyền đã hoàn toàn quên mất mình có đồng ý giúp giám đốc Lý hay không.

Điện thoại trở về giao diện blog cá nhân đã duyệt trước đó. Trong đó có những câu chữ mà Lâm Tư Huyền viết một cách vụng về, không hề có một chút năng khiếu nào. Tuyến thời gian bắt đầu từ hồi cấp ba.

Ngày 15 tháng 4. Hôm nay đồ ăn căn tin dở òm, lần đầu tiên thấy đồ ngọt lại có thể dở như vậy, lần sau mua đồ ăn ngoài cho rồi. Bảo Trần Ký đi mua pudding, cậu ta chỉ mua được mỗi một vị, ghét Trần Ký.

Ngày 20 tháng 8. Trần Ký cười nhạo mình đọc không hiểu kịch bản. Đồ hâm. Ghét Trần Ký.

Sau đó khoảng một năm không viết nữa.

Ngày 3 tháng 9. Không ngờ Trần Ký lại đổi nguyện vọng. Cậu ta bị khùng à? Ghét Trần Ký.

Lại khoảng nửa năm không viết.

Ngày 6 tháng 4. Zoe giới thiệu cho mình một loại thuốc lá hút siêu đã. Ghét Trần Ký.

Ngày 9 tháng 2. Khó chịu quá.

Ngày 10 tháng 2. Mẹ nó, bực chết đi được. Hình như mình cũng bị khùng rồi.

Ngày 20 tháng 5. Có thể đây là lần cuối cùng gặp Trần Ký rồi. Tốt quá, ghét Trần Ký quá đi.

Lại hai năm không viết tiếp.

Mình cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Ghét Trần Ký.

Hôm nay mệt thật. Ghét Trần Ký.

Không hiểu nổi tại sao đời mình lại thành ra thế này. Ghét Trần Ký.

Lúc nằm trên giường đột nhiên cảm thấy có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời. Ghét Trần Ký.

Ghét Trần Ký. Ghét Trần Ký. Ghét Trần Ký. Ghét Trần Ký. Ghét ghét ghét Trần Ký. ghetykgheydio Trần Ký Trần Ký Trần Ký. Trần Ký. Trần Ký.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.