Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 4: Tôi không nên ghét cậu ư?




Rốt cuộc năm xưa mình đã làm những chuyện gì với Trần Ký?

Nhiều lúc ám thị tâm lý thật sự có hiệu quả rất kỳ diệu. Rõ ràng giả vờ mất trí nhớ chỉ là chiêu tùy cơ ứng biến của Lâm Tư Huyền, nhưng những thiết lập được nhấn mạnh hết lần này đến lần khác đã đông cứng thành một màng lọc mờ ảo phủ lên hồi ức của cậu, khiến cậu không thể tái hiện chân thực tất cả những mảnh ký ức. Ngày xưa như thế, bây giờ cũng vậy.

Chỉ là Lâm Tư Huyền từng tin chắc với tính cách của Trần Ký thì anh sẽ không thích bị chú ý, yêu ghét gì cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra mặt, thế mà lại không ngờ anh sẽ làm khó mình ngay trước mặt những người khác.

Xem ra ác cảm của Trần Ký đối với cậu không hề tan biến theo thời gian, mà ngược lại, càng ủ thì càng lên men nồng đậm hơn. Lâm Tư Huyền cố lục tìm trong ký ức một vài chuyện khiến Trần Ký canh cánh trong lòng, nhưng phát hiện có hằng hà sa số “ứng cử viên”, cuộc cạnh tranh diễn ra khá quyết liệt, đành phải gác lại cuộc đua này sang một bên.

Nhưng nghĩ theo hướng khác, có thể khiến đại văn hào Trần Ký hành động trái ngược tính cách thường ngày, xem ra mình cũng là người có năng lực.

Thôi. Cũng may người trưởng thành trả thù có chừng mực, không đưa ra yêu cầu gì quá khó thực hiện, mua một cốc cà phê đá thôi mà. Cậu mở ứng dụng giao đồ ăn ra, 80 tệ một cốc, chuyện nhỏ… Tám mươi tệ?!

Lâm Tư Huyền trợn tròn mắt, xác nhận lại mình không hề nhìn nhầm: giá gốc 30 tệ, phí vận chuyển giao hàng tuyến đường xa 50 tệ. Lâm Tư Huyền chuyển sang giao diện số dư tài khoản trong ứng dụng ngân hàng của mình, cuối cùng cũng hiểu thế nào là “đã nghèo còn mắc cái eo”.

Cuối cùng cậu đành phải cố nén sự bần cùng để thanh toán cho cốc cà phê giá trên trời này, tiện thể hủy hội viên trên ứng dụng giao hàng, tháng này hầu hết toàn ăn cơm hộp, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.

Hẳn Trần Ký không thiếu thốn gì một cốc cà phê đá mà chỉ thiếu cốc cà phê đá “bù đắp lỗi lầm” do chính Lâm Tư Huyền mua. Nếu đã như thế thì việc trao gửi hàng cũng không đơn giản như vậy.

Lâm Tư Huyền định đưa túi đựng cà phê cho trợ lý nhưng cô trợ lý truyền đạt lại lời của Trần Ký.

– Anh ấy bảo phải là đích thân anh đem tới… – Vẻ mặt trợ lý nửa nghi hoặc nửa khó xử – Anh ấy ở phòng 427.

Không ngờ lại ngay phía chéo đối diện. Lâm Tư Huyền chợt nhớ ra tầng này vốn dĩ dành cho “khách quý”, còn mình chỉ vô tình ăn may mà thôi.

Lâm Tư Huyền xách túi cà phê đi tới trước cửa phòng 427, không ngờ cửa không khóa. Cậu gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng, bên trong vọng ra giọng nói bình thản của Trần Ký:

– Vào đi.

– Cà phê của anh đây. – Lâm Tư Huyền đã đổi sang nụ cười công nghiệp.

Điều kiện có hạn nên phòng nghỉ cũng không rộng rãi lắm, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, quần áo thì được treo ngay ngắn, trên bàn không hề có lấy một món đồ dư thừa nào. Đây là phong cách từ đó đến giờ của tên ưa sạch sẽ này.

Trần Ký ngồi trước chiếc laptop, bên cạnh có một xấp giấy được xếp chỉnh tề. Gương mặt anh không có thay đổi gì quá nhiều so với trong trí nhớ của Lâm Tư Huyền, khách quan mà nói thì anh rất tuấn tú, nhưng tiếc là Lâm Tư Huyền chưa bao giờ nhìn anh theo cách khách quan. Mái tóc ngắn hơn một chút, đường nét cơ bắp ẩn hiện qua chiếc áo ngắn tay cũng nổi cộm hơn.

Trần Ký nghe tiếng quay đầu lại, không trả lời ngay mà vẫn dò xét Lâm Tư Huyền bằng ánh mắt vô cảm, một hồi lâu sau mới đánh giá:

– Hơi chậm.

Lâm Tư Huyền giải thích:

– Vì quãng đường xa quá, giao tới cũng mất thời gian.

– Có bỏ đường không? Tôi thích uống ngọt.

Anh thích uống ngọt hồi nào? Câu này suýt buột ra khỏi miệng nhưng được Lâm Tư Huyền dằn lại rồi nuốt xuống bụng. Cậu nhận ra Trần Ký đang thăm dò mình.

Trần Ký không thích ăn bất kỳ món gì có vị ngọt, mà Lâm Tư Huyền thì trái ngược hoàn toàn. Lúc trước, cứ cách vài ba hôm là Lâm Tư Huyền lại sai Trần Ký ra tiệm bánh trước cổng trường mua bánh mì và đồ ngọt cho mình. Lần nào cũng mua rất nhiều loại, Lâm Tư Huyền ăn không hết thì sẽ tốt bụng “ban thưởng” cho Trần Ký, bánh mặn thì thỉnh thoảng Trần Ký sẽ ăn giùm cậu, nhưng mousse với pudding thì không bao giờ đụng vào.

Lâm Tư Huyền vô cùng biết ơn cái não dù từng bị chấn thương nhưng vẫn còn hữu dụng của mình, cậu nhanh trí vượt qua được cái bẫy này:

– Tôi thấy cà phê hôm đó anh uống không cho đường, nên tôi mua lại y như vậy.

– Thế à? – Trần Ký thu hồi lại tầm mắt quan sát của mình.

– Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không làm phiền…

– Lâm Tư Huyền.

Trần Ký gọi giật cậu lại.

Tiếng gọi này khiến cậu thoáng thảng thốt. Từ nhỏ đến giờ rất hiếm người gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của Lâm Tư Huyền, đa số đều là đọc từng chữ một khi đối chiếu danh sách, một số người còn xác nhận lại chữ cuối của cậu đọc là “Hiền” hay “Huyền”. Còn gọi cả họ lẫn tên một cách lưu loát dứt khoát như vậy thì chỉ có Trần Ký.

– Cậu không tò mò sao?

Lâm Tư Huyền hoàn hồn:

– Tò mò chuyện gì?

Trần Ký đóng laptop lại, đi tới trước mặt cậu.

– Nếu như đã mất trí nhớ và biết rõ tôi quen biết cậu thì đáng ra cậu phải tò mò giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì chứ.

Không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không mà Lâm Tư Huyền cảm thấy Trần Ký cao hơn trước một chút. Lâm Tư Huyền ngẫm nghĩ một lúc rồi giương khóe môi:

– Xem thái độ của anh đối với tôi mấy ngày qua thì chắc chuyện trước kia chẳng vui vẻ gì mấy, nếu đã không phải là chuyện vui thì tôi cần gì phải lắm mồm hỏi thêm.

Cậu không ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy biểu cảm của Trần Ký, chỉ nghe thấy một câu vô thưởng vô phạt:

– Lúc trước không nhận ra cậu lại tinh ý thế này đấy.

– Gần đầu ba rồi, cũng phải biết nhìn sắc mặt người ta chứ.

Lâm Tư Huyền nói xong, đột nhiên ngước lên, bình tĩnh đối mặt với Trần Ký:

– Tôi đoán đúng chứ? Anh rất ghét tôi.

Đây là câu hỏi đầu tiên từ lúc cậu gặp lại Trần Ký tới nay, và cậu cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời:

– Tôi không nên ghét cậu sao?

Lâm Tư Huyền cũng không hiểu tại sao mình thừa biết mà còn cố hỏi. Bao nhiêu năm nay, dù là Trần Ký thời học sinh hay là Trần Ký vang danh lừng lẫy của bây giờ, đáp án của câu hỏi này chẳng bao giờ phải nghi ngờ.

Cậu đắn đo một lúc rồi thản nhiên đáp:

– Vậy hay là thế này đi, lúc trước nếu tôi có mạo phạm gì đến anh thì tôi thành thật xin lỗi. Dù lúc trước từng xảy ra chuyện gì thì với thân phận bây giờ, tôi cũng không thể gây thêm rắc rối gì cho anh cả, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi không có nhiều cảnh diễn, quay xong sẽ đi ngay, không nán lại chi cho vướng víu.

Cậu tự cho rằng lời mình nói không có vấn đề gì cả, nhưng đổi lại là một tiếng cười khinh. Trần Ký cười không hề che giấu gì:

– Lâm Tư Huyền, nhiều lúc tôi thật sự rất khâm phục cậu.

Khâm phục chuyện gì? Lâm Tư Huyền nửa hiểu nửa không, nhưng lại không thể hỏi thẳng. Sau lưng có một làn gió thổi vào, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy người đi vào là Ninh Phái.

Ninh Phái thấy tình hình này cũng đặt nghi vấn:

– Thấy cửa không đóng, tôi cứ tưởng bên trong đang dọn phòng chứ… Sao lại là hai người? Đang nói chuyện gì thế?

– Không có gì ạ. – Lâm Tư Huyền cảm thấy hơi thở của mình thông thuận hơn nhiều sau khi cửa được đẩy ra – Biên kịch Trần nhờ tôi đem cà phê đến thôi, hai người nói chuyện đi.

Ninh Phái đang định giữ chân thì phát hiện Lâm Tư Huyền đã bước vội, chưa gì đã đi thật xa ngay trước khi ông mở miệng.

– Chân dài đi nhanh thật. – Ninh Phái nói – Có khi nào cậu ta sợ tôi quá không?

Ông xoay người lại thì thấy một kẻ chân dài khác đã quay lưng đi, chừa lại mỗi cái ót.

Từ lâu Ninh Phái đã quen với chuyện Trần Ký không tiếp lời mình, vì thế đành tự hỏi:

– Hôm đó bị tên xạ thủ dưa leo kia chen ngang nên chưa hỏi cậu được, cậu bảo cậu với Lâm… Lâm gì đó biết nhau từ trước, gặp ở đâu thế?

Trần Ký không động vào cốc cà phê kia mà vặn mở chai nước trên bàn, uống xong mới trả lời:

– Trong mơ.

– Không muốn nói thì thôi. – Ninh Phái cạn lời – Lại còn nói tào lao.

Nói xong đạo diễn lại mắc bệnh nghề nghiệp, đưa ra đánh giá:

– Nhưng mà cậu Lâm gì đó không trang điểm mà trông vẫn ưa nhìn phết.

*

Hai hôm sau, Lâm Tư Huyền ngồi trong phòng trang điểm, mặc cho thợ trang điểm giày vò tóc tai và gương mặt của mình.

– Ngẩng đầu lên một tí, đừng có ngủ. – Thợ trang điểm nói đùa – Sao buồn ngủ dữ vậy, tối qua mới có một đêm xuân bùng cháy hả?

– Mùa này là đêm đông mới phải. – Lâm Tư Huyền lười biếng nói.

Hôm nay làm việc sớm, quả thật Lâm Tư Huyền khá uể oải. Lâu nay cậu vẫn thường khó ngủ, mỗi lần nằm lên giường phải trằn trọc mãi mới vào giấc được, có lúc nghiêm trọng quá còn đến khoa Tâm thần kê thuốc mất ngủ. Từ sau khi đến đây thì bệnh càng nặng hơn, thị trấn này tuy hoang vu hẻo lánh nhưng đêm đến thì không lúc nào yên tĩnh cả. Lúc thì có tiếng xe lửa chạy ngang qua, khi thì lại có tiếng hát không biết từ đâu vọng lại, luôn có mặt “bầu bạn” với Lâm Tư Huyền mắc chứng mất ngủ.

Thợ trang điểm mở cửa sổ ra cho thoáng khí, tiếng mưa tí tách lọt vào một nửa.

– Mưa tí cũng được. – Thợ trang điểm nói – Đỡ bí bách hơn mấy ngày trước.

Quanh quẩn là mùi khói dầu của bữa ăn sáng và mùi ẩm ướt của của bùn đất, Lâm Tư Huyền mất ý thức một vài phút ngắn ngủi. Cậu tỉnh dậy là vì mấy tiếng cười, mơ màng nhìn gương. Nhìn tiến độ này thì cậu đã ngủ được mười phút rồi.

– Nam chính trẻ tuổi như thế mới hay, lòng nghĩ gì là viết hết lên mặt, tìm không thấy cô là lo sốt vó.

– Thế thì khác gì chăm con đâu? Thà như biên kịch Trần, ít nói, nhiều tiền, gì cũng biết làm.

– “Làm” là làm gì?

Diễn viên chính có đội ngũ trang điểm riêng, cho nên những người trong phòng mới dám vô tư nhắc đến chủ đề này. Lâm Tư Huyền rất muốn chợp mắt thêm một lúc nữa nhưng một cây cọ đã ấn lên nhân trung của cậu, khiến cậu tỉnh hoàn toàn.

– Không tin thì cứ hỏi đàn ông này. – Thợ trang điểm hỏi cậu – Cậu thấy kiểu nào tốt hơn?

Lâm Tư Huyền mở đôi mắt đáng thương của mình ra:

– Kiểu như em không được à?

Những người xung quanh phá lên cười:

– Cậu không được, trông cậu đa tình quá, tụi này không kiểm soát nổi.

– Cậu còn ốm nhom nữa. – Người phụ trách trang phục đang chỉnh vòng eo áo sơ mi – Cảm giác như chị còn phải chăm sóc cậu nữa ấy.

Lâm Tư Huyền ngáp một cái, giả bộ buồn rầu:

– Nghe thế em buồn đấy.

Cuối cùng cũng có người không chịu nổi chủ đề này nữa, bèn bảo:

– Thôi đi, gặp biên kịch Trần chẳng được bao nhiêu lần mà đã làm má chồng đi chọn dâu cho người ta rồi.

Sau cuộc gặp ngắn ngủi hôm đó thì Lâm Tư Huyền không còn nhìn thấy Trần Ký nữa, cậu cũng yên lòng hơn nhiều.

Tính ra thì lúc đó cậu muốn “xin lỗi” Trần Ký là vì sợ Trần Ký lại kiếm chuyện với mình, tuy Lâm Tư Huyền tin rằng mình thừa sức đối phó với anh nhưng ở nơi lắm thị phi như phim trường thì cậu sợ những kẻ xu nịnh cũng sẽ tỏ ra khó chịu với mình.

Cũng may trước mắt tên họ Trần kia vẫn ru rú trong phòng, không đến theo dõi tiến độ quay nên mấy hôm nay khá yên bình.

Nguyên nhân hôm nay phải làm việc sớm là vì cơn mưa ngoài dự kiến này. Đa phần các đoàn phim sẽ không quay phim trong mưa, vì mưa lúc dài lúc ngắn, chẳng biết khi nào mưa khi nào tạnh, không kiểm soát được thời tiết, gọi xe tưới nước là yên tâm nhất. Nhưng người địa phương nói ở đây không mưa thì thôi, chứ đã mưa là phải ít nhất hai ngày, đạo diễn với điều phối bàn bạc cả đêm, quyết định mạo hiểm một lần để tạo cảm giác chân thực.

Tuy cần thiết cho công việc nhưng dầm mưa vẫn rất cực. Mái tóc mất bao thời gian mới làm xong dính mưa ướt chèm nhẹp, cơ thể thì không có độ ấm, có khi người khác nói gì cũng nghe không rõ.

Lâm Tư Huyền không có nhiều thoại, nhưng cảnh này có nhiều người cùng phối hợp, nói sai một câu là phải làm lại từ đầu, thế nên vẫn phải dầm mưa rất lâu.

Quay xong thì tứ chi cứng đờ, Lâm Tư Huyền tìm một xe di động để tắm rửa. Người cần tắm quá đông, đầu tóc cậu đã khô hơn nửa rồi nên chủ động nhường cho người khác.

Về khách sạn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nghe nói cổng phía Nam bị sụp tường đất, chiếm hết nửa đường đi, xe kẹt cứng bên ngoài, thế là đành phải đợi. Lâm Tư Huyền tìm một cái ghế, ngồi xem đàn kiến dưới đất đánh nhau.

Sắc trời tối dần trên vai, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cậu. Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là một chiếc Phaeton.

Theo bản năng cậu cảm thấy không ổn, quả nhiên người từ ghế lái bước xuống là giám đốc Lý:

– Tiểu Lâm, về khách sạn à?

– Vâng.

– Có bằng lái chưa? – Điện thoại giám đốc Lý reo suốt, xem ra rất bận, ông nói vắn tắt – Nhờ cậu lái xe về khách sạn cái, tiện thể cậu cũng được về luôn.

Lâm Tư Huyền ít khi lái xe, sợ có chuyện gì thì đền không nổi, nhưng tóc tai còn chưa khô hẳn, ngồi đây hứng gió trời cũng khó chịu, cân nhắc nửa giây là đồng ý luôn:

– Được ạ.

Giám đốc Lý vỗ vai cậu, cậu cúi người chuẩn bị lên xe, lúc này mới nhìn thấy trên ghế phụ lái còn một người nữa.

Bây giờ nói bằng lái của mình hết hạn còn kịp không?

– Xe phía sau còn đang đợi. – Trần Ký dửng dưng bảo – Đừng đứng chắn đường ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.