Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 50: Lòng bàn tay




 

Lúc trước vì để viết lách, Trần Ký từng đến một ngôi làng nổi tiếng với nhiều nhà máy sinh sống một thời gian, tìm hiểu tập tính sinh hoạt của người dân địa phương và quan sát đặc điểm tính cách của họ. Không muốn tỏ ra tự phụ, nhưng Trần Ký tự nhận mình khá giỏi trong việc thấu suốt con người. Việc họ làm có tốt có xấu, nhưng luôn có một mối liên hệ nào đó. Anh có thể suy đoán ra được nhiều hành vi của họ sau khi đã thân, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà có người đánh giá tác phẩm của anh viết rất thực tế. Có lúc anh sẽ vô tình dự đoán hành vi của người xung quanh, chẳng hạn như mỗi một lần Ninh Phái nổi sùng đều nằm trong dự liệu của anh, mà lần nào giám đốc Lý cũng sẽ dùng cách thức anh dự đoán trước để giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng việc phân tích Lâm Tư Huyền thì khó khăn hơn rất nhiều, vì những lời nói dối của em thường chứa rất nhiều số liệu giả. Lương thiện nhưng lại giả vờ bất lương, mạnh mẽ nhưng lại giả vờ yếu đuối, ngày xưa có rất nhiều tật xấu lười biếng của bọn con nhà giàu, nhưng khi đổ bệnh thật hoặc là lúc tập giãn cơ để thi năng khiếu thì lại im ỉm không nói lời nào. Dù là như thế nhưng qua thời gian dài tiếp xúc thì anh vẫn có thể nắm bắt được một số nét chính của Lâm Tư Huyền.

Nhưng có một điều mà Trần Ký không sao hiểu nổi, đó là động cơ hành vi của Lâm Tư Huyền mỗi khi em xuất hiện trước mặt mình. Điều này hoàn toàn trái ngược với logic cơ bản về Lâm Tư Huyền mà Trần Ký tổng kết ra.

Giống như bây giờ.

Cậu ôm Trần Ký rất lâu, ôm chặt đến độ cứ như thể sợ Trần Ký bỏ đi. Khi Trần Ký hỏi “Sao lại mệt, khó chịu ở đâu” thì cậu im thin thít. Cuối cùng, khi buông tay ra, cậu lắc đầu:

– Không khó chịu lắm.

Trần Ký hỏi:

– Cậu gọi tôi tới đây là muốn nói gì?

– À… – Lâm Tư Huyền cụp mắt xuống, giống như chuyện này quan trọng đến mức cần cậu phải suy nghĩ thật kĩ càng, nhưng khi ngẩng đầu lên thì vẫn cười ráo hoảnh:

– Em muốn ngủ một giấc, khi nào tỉnh dậy sẽ nói với anh.

Khi rời khỏi phòng thì đúng lúc anh gặp được y tá trực, cô đang chơi điện thoại, thấy Trần Ký nửa đêm ra khỏi phòng bệnh liền tiện tay đưa một tờ giấy cho anh, dặn dò:

– Người nhà của giường số 28 đúng không? Sáng mai cậu ấy kiểm tra xong thì sẽ được xuất viện, khoản viện phí còn lại vẫn chưa đóng, nhớ đóng sớm rồi lấy thuốc nhé.

– Được. – Trần Ký không chỉnh lỗi gì, trả lời – Cảm ơn.

Trần Ký về nhà, không thấy buồn ngủ lắm nên đành đi xử lý nốt công việc. Tắm rửa xong, anh tiện thể đi giặt đồ hôm nay. Trong lúc đợi máy giặt vận hành, anh lại tiện tay dọn dẹp phòng ốc mới được dọn dẹp hôm qua.

Sau khi hoàn tất, anh về giường chợp mắt một lúc. Đúng bảy giờ, đồng hồ sinh học lại đánh thức anh dậy. Anh không hay ngủ nướng nên dậy đi tắm rửa. Lúc đánh răng, không biết nghĩ đến chuyện gì mà anh lại mở điện thoại ra, tìm người tên Frank trong danh bạ WeChat, gửi tin nhắn cho người đó: “Bộ phim mà Lâm Tư Huyền đi thử vai gần đây chừng nào sẽ bấm máy? Vai của cậu ấy có trục trặc gì không?

Giờ này vẫn còn quá sớm, còn năm tiếng nữa mới đến giờ Frank thức dậy, vì thế anh đợi mãi mà không có hồi âm. Trần Ký cũng ngờ được chuyện này, không hơi đâu ngồi đợi, đầu tiên anh đi gửi hai tập tài liệu ra bưu cục, sau khi xử lý nốt đầu việc cuối cùng thì xách bao rác ra khỏi cửa. Hôm qua, xe của Trần Ký đã đem đi thay kính chiếu hậu cho nên anh bắt taxi đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, Trần Ký cầm giấy đến lầu một nộp tiền viện phí và lấy thuốc theo như lời dặn của y tá tối qua. Khi làm xong hết và quay lại phòng bệnh, anh phát hiện bên trong không chỉ có một người, Lâu Thù Vi cũng có mặt. Lâm Tư Huyền đã thay quần áo của mình, buộc gọn tóc lên, trông khỏe khoắn hơn nhiều.

Dù sao đã có cuộc điện thoại tối qua nên Lâu Thù Vi thấy anh tới cũng không bất ngờ lắm, chỉ hàn huyên vài câu rồi cảm thán:

– Hai cậu thân nhau ghê, bao nhiêu năm rồi mà vẫn khắng khít thế. Năm xưa lúc Lâm Tư Huyền mới chơi với cậu, tôi với Khỉ Đầu Chó còn há hốc mồm.

– Vậy à? – Trần Ký đặt thuốc một bên – Có gì mà ngạc nhiên vậy?

– Vì hồi đó ngày nào tôi cũng chửi cậu xa xả, không ngờ Lâm Tư Huyền lại phản bội tôi. – Lâu Thù Vi gãi đầu – Nhưng tôi vẫn tò mò ghê, sao hai người chơi được với nhau vậy? Tôi hỏi Lâm Tư Huyền, nó bảo “trao đi chân thành thì nhận lại chân thành”.

Trần Ký nghe xong, liếc sang nhìn Lâm Tư Huyền, lần này cậu né tránh ánh mắt của anh, chỉ rầy Lâu Thù Vi:

– Mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi thì mày nhớ giỏi quá nhỉ.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lâu Thù Vi chủ động đề nghị lái xe chở hai người. Nó lái một chiếc Panamera, trên ghế phụ lái có một con Stitch bằng bông rất to, nó ngại ngùng bảo đây là chỗ của vợ nó rồi, bảo hai người ngồi ghế sau.

Trên đường đi, Lâu Thù Vi trò chuyện luôn mồm, hỏi Trần Ký đang làm công việc gì, Trần Ký vẫn trả lời là anh làm việc liên quan đến viết lách. Lâu Thù Vi hỏi anh có bận không, Trần Ký nói cũng có lúc bận.

Lâu Thù Vi cũng than thở vài câu về công việc của mình, sau đó cảm thán:

– Tôi thấy ai đi làm cũng khổ. Nhưng tôi vẫn khâm phục Tư Huyền nhất, gia đình nó…

– Lâu Thù Vi. – Lâm Tư Huyền đột nhiên ngắt lời – Mày đi nhầm đường rồi phải không?

– Hả? – Lâu Thù Vi nhìn lại bản đồ – Toang, hình như đi nhầm thật, không sao, đi Vành Đai Trong cũng được.

Xe chạy vào Vành Đai Trong, Trần Ký đang suy nghĩ “gia đình nó” cụ thể là chuyện gì thì đột nhiên một luồng hơi mát lạnh ập vào tay phải của anh. Lâm Tư Huyền lẳng lặng ấp tay mình lên tay anh.

– Lâu Thù Vi. – Lâm Tư Huyền lại bảo – Lái chậm thôi. Tao say xe.

– Ờ ờ. – Lâu Thù Vi đáp.

Nó lập tức giảm tốc độ lại, ngay cả khi xe đã chạm tới tốc độ tối thiểu trên cao tốc mà Lâm Tư Huyền vẫn không buông tay ra. Trần Ký nhớ năm xưa ở trên xe taxi cũng từng diễn ra tình huống tương tự, nhưng khi đó Lâm Tư Huyền chỉ nắm cổ tay anh, còn bây giờ là cài từng ngón tay mình vào kẽ tay anh, siết thật chặt lòng bàn tay anh.

Trần Ký liếc cậu một cái, nhưng Lâm Tư Huyền lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Cửa kính hé một khe hẹp, những sợi tóc của cậu vô tư nhảy múa trong gió, che đi góc nghiêng của cậu, chỉ để lộ cái cổ mảnh khảnh.

Điện thoại của anh vang lên tiếng thông báo, là Frank trả lời tin nhắn sau cả buổi trời: “Chắc là cuối tháng này. Lâm Tư Huyền làm sao? Vai của cậu ta không có vấn đề gì cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.