“Anh cứ mơ đi, đừng nói đến mua, cả đời này anh được ngồi một lần là giỏi lắm rồi, tôi nói cho anh biết, ít nhất cũng phải năm con số!”
“Đắt thế sao!? Vậy thì bán tôi đi cũng không mua nổi!”
“Người ta còn phải đến khách sạn quốc tế dành cho khách nước ngoài để ăn cơm nữa, nghe nói ở đó ăn một bữa tùy tiện cũng phải mấy trăm...”
...
Vân Thư và Lục Minh cũng hoàn toàn bị sốc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người vừa nãy là ai? Là bạn của Tống Cẩn sao?
Hoàng Tam tuy chỉ đùa giỡn với Kiều Trân Trân và những người khác, cử chỉ hành động có phần khoa trương nhưng dù sao anh ta cũng là người làm tổng giám đốc, làm xuất nhập khẩu, tiếp xúc với nhiều người, khí chất toàn thân đã không còn giống như tên lưu manh năm xưa nữa. Hơn nữa người đẹp vì lụa, quần áo sang trọng, xe hơi đẹp, mỹ nữ, nói về khoản giả vờ làm bộ, Hoàng Tam chưa từng thua ai.
Vân Thư nhìn Kiều Trân Trân ôm bó hoa hồng to đẹp như vậy, còn ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy, thu hút mọi ánh nhìn, trong lòng hậm hực, còn liếc nhìn Lục Minh bên cạnh với vẻ khinh thường.
Trong lòng nghĩ, nếu mình là vợ của Tống Cẩn, bây giờ người nhận hoa, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng đó chính là mình.
Vân Thư cho rằng những người đó chắc chắn là bạn của Tống Cẩn, sẽ tặng hoa cho Kiều Trân Trân, chỉ là nể mặt Tống Cẩn mà thôi.
Lục Minh nhìn thấy sự khinh thường rõ ràng trong ánh mắt của Vân Thư, anh ta ngẩn người. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự khinh thường trần trụi như vậy từ phía Vân Thư. Trong lòng anh ta tự nhiên có chút khó chịu nhưng nhất thời anh ta cũng không nghĩ ra mình vừa chọc giận cô ấy ở điểm nào.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn, muốn tiến lên hỏi thăm quan tâm thì Vân Thư thậm chí không chào một tiếng đã lên xe đi mất.
Nhìn theo khói xe của Vân Thư, khoảnh khắc này, Lục Minh đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, không biết bao năm qua mình kiên trì vì điều gì nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên kia, Kiều Trân Trân đã trêu chọc Hoàng Tam từ trên xuống dưới: “Hoàng Tam, dạo này anh càng ngày càng phình to rồi nhỉ! Cái bộ dạng chính khí lẫm liệt này không chứa nổi cái linh hồn phô trương của anh nữa rồi sao?”
“Em gái, bây giờ em còn không gọi anh là anh Ba nữa, còn có Mỹ Lệ ở bên cạnh nữa, cho anh chút thể diện đi!” Hoàng Tam cầu xin.
“Em thế nào, Mỹ Lệ còn không rõ sao, giả vờ cái gì!” Kiều Trân Trân liếc mắt nhìn Mỹ Lệ bên cạnh, cả người mang theo một chút tà mị, thật sự là đẹp trai c.h.ế.t mất.
Hoàng Tam vừa quay đầu lại nhìn thấy, lập tức phấn khích hỏi: “Này, em gái, biểu cảm của em ngon đấy, làm sao mà làm được vậy, anh cũng học theo.”
Vương Mỹ Lệ cũng bị Kiều Trân Trân làm cho điện giật. Cô ta còn nhỏ, năm nay mới 19 tuổi, vốn đã sùng bái sự bá đạo của Kiều Trân Trân một cách mù quáng. Bây giờ nhìn Kiều Trân Trân càng là mắt sáng như sao, giống như người hiện đại đu idol vậy, chỉ thiếu che miệng hét lên thôi.
Kiều Trân Trân cười đắc ý, nói: “Anh có Mỹ Lệ rồi, học gì nữa, ngoan ngoãn đi.”
“Anh Ba, cái này cũng không phải ai cũng học được. Chị Trân Trân làm thì đẹp, anh làm thì chưa chắc đã đẹp, đừng bắt chước làm gì. Cứ như Đông Thi học bừa vậy!”
Có Kiều Trân Trân ở bên cạnh, Vương Mỹ Lệ lập tức bỏ rơi bạn trai, cùng chiến tuyến với thần tượng của mình.
“Đông Thi là ai? Sao cô ta lại liên quan đến anh?” Hoàng Tam nghi hoặc hỏi, không phải đang nói đến cách liếc mắt đưa tình sao, sao lại liên quan đến Đông Thi?
Hoàng Tam vừa dứt lời, trừ anh ta ra, tất cả mọi người đều bật cười, trong đó Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ cười khoa trương nhất.
“Hoàng Tam, bình thường bảo anh đọc nhiều sách anh không nghe, bây giờ làm trò cười rồi chứ!”
“Anh Ba, anh thật là đáng yêu, em phát hiện ra em lại yêu anh thêm một chút rồi.”
Đến cái phòng ăn, Hoàng Tam đã biết được thế nào là Đông Thi từ cái miệng của Vương Mỹ Lệ, sau đó anh ta thề sau này mỗi tháng sẽ đọc một quyển sách.
Anh ta không tin, hắn đường đường là tổng giám độc tập đoàn Thịnh Thế còn có thể bị một Đông Thi biến làm trò cười sao, lần sau tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy nữa.
Trên bàn ăn không thích hợp để thảo luận vấn đề Đông Thi học bừa, mọi người chuyển sang nói về tình hình thị trường nước ngoài của tương ớt, cũng như vấn đề sản xuất bên phía anh Hai Giang.
Vẫn là vấn đề cũ, cung không đủ cầu!
Lượt xem: 81
Cho dù nguyên liệu có thể cung cấp đủ nhưng năng suất của dây chuyền sản xuất hiện tại đã cao như vậy, từ lâu đã bão hòa. Hiệu suất máy móc thấp, tốc độ nhân công chậm, căn bản không đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng ngày càng lớn trong và ngoài nước.
Kiều Trân Trân bất lực thở dài: “Đây chính là mâu thuẫn giữa nhu cầu văn hóa vật chất ngày càng tăng của nhân dân với lực lượng sản xuất xã hội lạc hậu, nói cho cùng, vẫn phải nâng cao năng suất sản xuất.
Chúng ta chỉ mở rộng nhà xưởng, tăng thêm nhân lực, ngoài việc làm tăng chi phí của chúng ta, căn bản không giải quyết được vấn đề căn bản.”
Anh Hai Giang: “Bà chủ, cái năng suất sản xuất mà em vừa nói là cái gì vậy. Anh không hiểu lắm nhưng chi phí của chúng ta thực sự tăng không ít, mặc dù doanh số cũng tăng nhưng anh luôn cảm thấy không kiếm được nhiều tiền như trước đây khi ít người hơn.”
Kiều Trân Trân lại thở dài, nói: “Đây chính là hiện tượng hiệu ứng biên điển hình, về sau chúng ta đầu tư càng nhiều, có thể lỗ càng nhiều.”
“Cái gì? Sao anh lại không hiểu nữa rồi? Em gái, có thể nói những lời anh nghe hiểu được không? Như vậy em làm anh mất mặt lắm!” Hoàng Tam ngượng ngùng nói, lại quay sang hỏi bạn gái: “Em yêu, em hiểu không? Giải thích cho anh nghe với.”
Lần này, Vương Mỹ Lệ cũng lắc đầu.
Kiều Trân Trân lười giải thích, chỉ có thể để Tống học bá đến giải đáp thắc mắc cho mọi người. Tống Cẩn liền đưa ra một ví dụ dễ hiểu, mọi người lập tức đều hiểu.
Hoàng Tam phàn nàn: “Các người là những người đọc sách, rõ ràng có thể giải thích rõ ràng bằng những lời khác, sao lại thích cô đọng thành bốn chữ Đông Thi học bừa, hiệu ứng biên cũng là bốn chữ, các người thật sự thích bốn chữ như vậy sao? Nói thêm vài chữ thì làm sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Được rồi, Hoàng Tam có lẽ cả đời này không thể hòa giải với bốn chữ “Đông Thi học bừa” này, chọc cho mọi người cười ầm lên.
Buổi tối, Kiều Trân Trân và Tống Cẩn về biệt thự nhỏ ở. Anh Hai Giang đã nhờ người đến dọn vệ sinh trước, chăn cũng đã được phơi, ngay cả những bông hoa cỏ trong sân, anh Hai Giang cũng chăm sóc rất tốt, xem ra đã tốn không ít tâm tư.
Đây là ngôi nhà đầu tiên Kiều Trân Trân mua. Lúc đầu cũng là thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, từng nghĩ sẽ ở đây cả đời, cho nên đã trang trí rất cẩn thận cả trong lẫn ngoài, nào ngờ không lâu sau đã đến Thiểm Bắc.
Bây giờ trở về, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, ấm áp, rất ấm áp.
“Cuối cùng cũng về rồi!” Kiều Trân Trân vui vẻ chạy khắp nhà, chỗ này xem xem, chỗ kia sờ sờ.
Thực ra Kiều Trân Trân vẫn không thích ở những ngôi nhà quá lớn, ví dụ như tứ hợp viện đã mua trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chuyển đến đó ở. Một ngôi nhà lớn như vậy, trong nhà chỉ có mấy người, ở trong cảm thấy hơi trống trải.
Nhưng biệt thự nhỏ thì khác, tổng cộng chỉ có mấy phòng, sắp xếp phòng sách phòng ngủ là đã đầy, đối với gia đình họ thì vừa vặn, còn có một cái sân lớn như vậy có thể trồng hoa trồng cây, môi trường xung quanh cũng tốt, không quá yên tĩnh cũng không quá ồn ào, quả thực là nơi ở của thần tiên.
Kiều Trân Trân thậm chí còn nghĩ, sau này già rồi sẽ ở đây dưỡng lão.
Hai vợ chồng đã lâu không về, tự nhiên là ân ái mặn nồng, lại không có anh em Tống Đại Bảo ở bên cạnh quấy rầy, hai người vận động đến nửa đêm mới dừng lại.
Tống Cẩn thỏa mãn ôm Kiều Trân Trân, nhớ lại chuyện nói trên bàn ăn tối, trong lòng nghĩ, có lẽ cuối cùng anh cũng có thể làm được gì đó cho Kiều Trân Trân.
“Trân Trân, chuyện nâng cao hiệu suất sản xuất của nhà máy chế biến, có lẽ anh có thể giúp. Đợi anh báo cáo xong công việc, chúng ta cùng đến nhà máy, xem những máy móc đó có thể cải tiến được không.”
“Đúng rồi, anh chính là chuyên gia về phương diện này, sao em không nghĩ đến việc nhờ anh giúp sớm hơn nhỉ! Chồng ơi, anh thật là tuyệt vời, em yêu anh nhất!” Kiều Trân Trân áp sát vào Tống Cẩn, vùi đầu vào người anh cọ cọ làm nũng.
Tống Cẩn bị cô cọ đến ngứa ngáy, chỉ có thể ôm chặt cô, không cho cô nhúc nhích, nếu không thì tối nay hai người đều không ngủ được mất.
“Ngoan nào~ đừng nghịch~”