Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 13: Chương 13




Những đứa còn lại vội vàng nhìn chằm chằm vào Tống Tiểu Bảo nhưng Tống Tiểu Bảo lại giả vờ không thấy, há miệng ăn hết bánh đào trong tay, ăn xong còn l.i.ế.m liếm ngón tay: “Thật ngon!”

Hắc Oa và Nhị Trụ Tử phụ họa: “Đúng vậy, ngon thật! Lần này dì Kiều lên thị trấn lại mang đồ ăn ngon gì về nhỉ?”

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng không biết, trong lòng cũng thầm mong đợi. Thế là hôm nay chúng không đi chơi đâu khác, chỉ canh ở đầu làng, để khi Kiều Trân Trân về là có thể phát hiện ra ngay.

Lần này Kiều Trân Trân đã rút kinh nghiệm đau thương lần trước nên cô quyết định đi xe lên thị trấn. Trước tiên đi bộ hai mươi phút đến xã, sau đó từ xã này đi xe lên thị trấn.

Một chiếc xe buýt cũ nát, đủ thứ mùi trong xe trộn lẫn vào nhau. Kiều Trân Trân vừa lên xe đã suýt nôn ra, may mà có một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có chút gió, cô mới bình tĩnh lại được.

Kiếp trước Kiều Trân Trân cũng từng đi xe buýt nhưng không hiểu sao mùi xăng trong xe buýt ở đây lại nồng nặc đến thế, cộng thêm môi trường vệ sinh trong xe tệ hại nên mùi càng thêm kinh khủng. Kiều Trân Trân trong lòng khổ sở biết bao! Một bụng chua xót, không biết tỏ cùng ai!

 

Nghĩ lại cô quyết định lần sau vẫn đi xe đạp. Đạp xe tuy mệt nhưng biết đâu đạp mãi rồi sẽ quen. Hơn nữa, đạp xe cũng coi như rèn luyện thân thể.

Lần này, vừa đến thị trấn, Kiều Trân Trân liền đến nhà máy chế biến thịt trước, gặp Lưu Nhất Đao liền nhét một túi táo qua, khoảng năm sáu quả: “Dượng, đây là táo Tống Cẩn gửi từ Kinh thành về. Dượng mang về cho Đại Mao Nhị Mao ăn nhé.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Kiều Trân Trân liền cao hứng kể một lèo chuyện Tống Cẩn được giải thưởng, nhấn mạnh chuyện Tống Cẩn gửi tiền cho cô, còn đặc biệt dặn dò cô đừng bạc đãi bản thân, phải ăn ngon uống tốt, sau đó đặt trước với Lưu Nhất Đao tuần sau sẽ lại đến mua thịt.

Nhìn Kiều Trân Trân xách ba cân thịt ba chỉ và hai cái giò heo rời đi, trong lòng Lưu Nhất Đao không khỏi cảm thán đứa cháu gái này của ông đúng là số hưởng, lấy được người chồng cũng là người có bản lĩnh.

Kiều Trân Trân ra khỏi nhà máy chế biến thịt cũng không dừng lại mà thẳng tiến đến bưu điện. Cầm thư giới thiệu lấy tiền xong, cô lại nghĩ, đã đến đây rồi thì viết thư hồi âm cho Tống Cẩn, tiện thể gửi cho anh ấy chút đồ ăn.

Làm như vậy, chủ yếu là hy vọng Tống Cẩn sau này có thể tiếp tục viết thư cho cô. Cho dù sau này Tống Cẩn không gửi tiền cho cô nữa, cô cũng có thể nói dối với người ngoài rằng Tống Cẩn lại gửi tiền cho cô. Như vậy sau này cô ăn thịt uống rượu sống sung sướng cũng có lý do.
Nếu không, một người phụ nữ nông thôn không có việc làm như cô, ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, không tránh khỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Ở bưu điện mua giấy viết thư và phong bì, lúc cầm bút viết thư, Kiều Trân Trân còn cẩn thận nhớ lại xem Tống Cẩn có quen thuộc với nét chữ của nguyên chủ không. Rất tốt, nguyên chủ không phải là người thích đọc sách. Sau khi kết hôn căn bản không viết một chữ nào, sách vở trước kia đều để lại nhà mẹ đẻ không mang đến. Cho nên có thể nói Tống Cẩn chưa từng thấy nét chữ của nguyên chủ.

“Tống Cẩn: Đã nhận được thư. Con trai rất tốt, ba mẹ tôi cũng rất tốt, gia đình đều khỏe. Tiền đã nhận được, đã gửi cho anh chút táo và quả óc chó, xin chú ý nhận. Mong hồi âm.”

Trên một tờ giấy viết thư chỉ viết vài câu, ngay cả chữ ký cũng không có. Kiều Trân Trân cảm thấy như vậy là được rồi, dù sao Tống Cẩn cũng không mong đợi Kiều Trân Trân viết cho anh bức thư tình mùi mẫn. Cô lén lút lấy từ kho không gian ra một ít táo và quả óc chó, đóng gói lại cùng với thư xong xuôi thì đem đi gửi.

Vì táo rất nặng nên tiền tem mất một đồng hai hào, đau lòng quá! Phải biết rằng, gửi một lá thư chỉ mất một hào! Biết thế không gửi táo rồi. Lần này đóng gói xong thì thôi, lần sau nhất quyết không gửi táo nữa!

 

Để bù lại tổn thất, Kiều Trân Trân quyết định hôm nay đi chợ đen phải buôn bán nhiều chuyến hơn.

Hàng trong tay Kiều Trân Trân chất lượng tuyệt hảo, chỉ cần những người đến hỏi thì đều rất hài lòng. Kiều Trân Trân không chỉ đến con hẻm bên bệnh viện mà còn tìm được một điểm chợ đen khác gần nhà ga. Đi đi về về buôn bán năm sáu chuyến, trong tay tích cóp được một trăm năm mươi đồng tiền và một đống phiếu, ngoài ra còn đổi được một trăm quả trứng.

Cầm tiền và phiếu, Kiều Trân Trân lại đến hợp tác xã cung ứng và cửa hàng quốc doanh một chuyến. Lần này Kiều Trân Trân may mắn vô cùng. Cô thực sự mua được một tấm vải cotton nguyên chất màu xám, hơn nữa là loại hàng đặc biệt không cần phiếu. Mặc dù giá hơi đắt nhưng hiện tại cô không thiếu tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó lại mua được tôm khô ở hợp tác xã cung ứng, ngửi thấy mùi đã thấy tươi. Mặc dù giá không rẻ nhưng loại hàng này khó kiếm. Vừa hay trong tay có hai tờ phiếu thủy sản, vì vậy Kiều Trân Trân không chớp mắt đã mua hai cân.

Còn bánh đậu xanh, kẹo gạo nếp và bánh mèo đều mua mỗi loại một cân. hà đông con, những thứ này cũng không ăn được bao lâu, hai anh em Tống Đại Bảo cộng với mấy đứa nhà họ Kiều, tổng cộng có bảy đứa trẻ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.