Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 192: Chương 192




Trương Đại Nha nhìn thấy anh em Tống Đại Bảo thì mừng lắm, vội lấy kẹo sữa mua ở trấn trên cho hai đứa trẻ ăn, vừa nói: “Giá mà mình cũng sinh được hai đứa sinh đôi đáng yêu thế này thì tốt.”

“Có thể mơ ước, biết đâu lại thành hiện thực, đúng không.” Sau đó, Trương Đại Nha kéo hai đứa Tống Đại Bảo đến phòng cô. Để cho hai đứa lăn lộn trên giường cô, nói là như vậy có thể hưởng không khí vui mừng, có lẽ có thể sinh đôi.

Bụng đã lớn như vậy, đứa nhỏ đã sớm xác định, hiện tại lăn có ích lợi gì. Không đúng, chính là trước khi mang thai lăn cũng vô dụng a, chuyện sinh con này phải xem tình huống kết hợp giữa tinh trùng và trứng của hai vợ chồng.

Nhưng lời này Kiều Trân Trân không nói ra, cứ để Tống Đại Bảo lăn giường đi, cũng để Trương Đại Nha vui mừng một lúc.

Buổi trưa, Trương Đại Nha thực sự đã bỏ vốn liếng. Không chỉ g.i.ế.c một con gà mà còn mua cá và thịt, làm đủ sáu món ăn lớn, nhất định phải để Kiều Trân Trân ăn ngon.

Ăn xong, bọn trẻ chạy ra ngoài chơi, còn Kiều Trân Trân thì ở lại nói chuyện với Trương Đại Nha, tự nhiên nói đến trang trại nuôi gà của Trương Đại Nha.

Bây giờ Trương Đại Nha thực ra hơi buồn phiền, gà trên núi phần lớn đã trưởng thành. Chỉ ăn thức ăn chăn nuôi không lớn thịt, tiếp tục cho ăn như vậy có vẻ hơi không đáng.

Một số con gà ngày nào cũng đẻ trứng thì còn tốt, chỉ có những con không đẻ trứng mới phiền phức.


Hơn nữa bụng cô ấy càng ngày càng lớn, sau này sinh con, chắc chắn sẽ không còn nhiều sức lực để quản lý trang trại nuôi gà nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trang trại nuôi gà này của cô chủ yếu hợp tác với các hợp tác xã cung ứng ở một số xã lân cận. Mỗi ngày đều đưa một số gà và trứng đến đó để bán, hoặc là dân làng gần đó đến nhà cô để mua.

Dân làng mua không nhiều, vì nhà nào ở nông thôn cũng nuôi gà, rất ít khi ra ngoài mua gà để ăn. Trừ khi nhà có khách quan trọng, không nỡ g.i.ế.c gà mái đẻ trứng ở nhà, mới ra ngoài mua.

Nhưng việc kinh doanh của hợp tác xã cũng không ổn định, dạo gần đây không hiểu sao, có hai nhà đột nhiên nói không cần nữa. Mà không chỉ không cần đồ bên này của cô, mà là không cần gì cả, có vẻ như là định bán hết hàng tồn kho rồi bỏ không làm nữa.

Hợp tác xã bây giờ đều là đơn vị quốc doanh, muốn bỏ thì chắc chắn không phải xã quyết định, ước chừng là cấp trên đã hạ văn bản.

Trương Đại Nha lo lắng các hợp tác xã khác cũng sẽ như vậy. Hơn nữa bây giờ đều nhờ Võ Thất Lang và một thanh niên do làng thuê đạp xe giao hàng, cũng không thể chạy đi quá xa.

Kiều Trân Trân biết, dưới sự thúc đẩy của nền kinh tế thị trường, mấy năm sau này rất nhiều đơn vị quốc doanh sẽ không làm ăn được nữa. Trong khi năm nào cũng lỗ mà họ lại cố chấp, không chịu tiến thủ, bị thời đại đào thải là điều tất yếu.

“Hoặc là em có thể tự mình mở một cửa hàng ở thị trấn, lượng người ở thị trấn nhiều hơn ở nông thôn rất nhiều. Hơn nữa ở thị trấn ít người tự nuôi gà, muốn ăn gà thì phải ra ngoài mua, chắc chắn việc kinh doanh sẽ tốt hơn bây giờ.” Kiều Trân Trân đề nghị.

Trương Đại Nha thở dài, nói: “Nhà không thể đi được, ông nội đã lớn tuổi rồi mà con cũng sắp chào đời, không thể để Thất Lang một mình lên thị trấn mở cửa hàng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.