Giang Lệ Lệ nghe nói em chồng muốn tuyển nhân viên bán hàng, một tháng trả hai mươi đồng, ngoài ra còn có hoa hồng bán hàng, khiến cô ta cũng muốn đi làm. Tuy nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, chồng và ba chồng chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Mẹ, vậy mẹ cũng được hai mươi đồng tiền lương sao?” Lúc ăn cơm tối, Giang Lệ Lệ hỏi mẹ chồng.
Kiều Yến Tử gắp một miếng dưa cải chua, đắc ý nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sao mẹ có thể giống như nhân viên bán hàng bình thường được. Tiểu Minh nói mẹ là quản lý cửa hàng, tiền lương của quản lý cửa hàng là 35 đồng một tháng. Mỗi tháng doanh thu của cửa hàng tốt thì mẹ còn được hoa hồng, một tháng năm sáu chục chắc chắn không thành vấn đề.”
“Cái gì? Mẹ nói bao nhiêu?” Lưu Nhất Đao còn nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không, tiền lương một tháng của ông ta ở nhà máy chế biến thịt chỉ có 48 đồng.
Lưu Tiểu Quân cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, bây giờ anh ta làm ở nhà máy in một tháng cũng chỉ được 35 đồng, sao lại ngang bằng với mẹ anh ta rồi? Thậm chí mẹ anh ta sau khi lấy hoa hồng còn cao hơn anh ta. Vậy thì với tư cách là ông chủ thứ hai của cửa hàng, Tiểu Minh được bao nhiêu tiền lương?
“Mẹ, vậy Tiểu Minh được bao nhiêu tiền lương? Có giống mẹ không?” Lưu Tiểu Quân hỏi.
“Sao có thể giống được, Tiểu Minh là ông chủ. Mặc dù là ông chủ thứ hai nhưng cũng là ông chủ, sao có thể lấy tiền lương giống như một nhân viên như mẹ được.”
Kiều Yến Tử thong thả ăn xong cơm, đặt bát xuống, nhìn mọi người vẻ mặt háo hức muốn biết, cũng không giấu giếm nữa, nói:
“Ông chủ lớn của chúng ta chính là Trân Trân, nó nói Tiểu Minh là tổng giám đốc của công ty TNHH chuỗi cửa hàng tiện lợi Hảo Đa Gia, bình thường chịu trách nhiệm quản lý các công việc lớn nhỏ của công ty, chắc chắn rất vất vả. Vì vậy định cho nó 80 đồng một tháng, nếu làm ăn tốt, cuối năm còn được chia cổ tức, dù sao Tiểu Minh cũng đã bỏ tiền vào đó.”
“Cái gì? Bà nói bao nhiêu?” Lưu Nhất Đao một lần nữa nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không.
“Vậy bản thân Trân Trân thì sao? Nó được bao nhiêu tiền một tháng?”
“Trân Trân nói bình thường không ở đây nên không lấy tiền lương, chỉ hưởng cổ tức cuối năm.”
Nghe Kiều Yến Tử nói xong, mọi người đều im lặng.
Lưu Nhất Đao không ngờ mình làm việc nhiều năm như vậy, tiền lương lại không bằng bà già mới đi làm. Còn con trai út thì càng không cần phải nói, người ta đã trở thành tổng giám đốc rồi.
Lưu Tiểu Quân không ngờ mình lại trở thành người có tiền lương thấp nhất trong nhà!
Giang Lệ Lệ vô cùng hâm mộ, lúc đầu sao cô ta lại không nói muốn cùng Kiều Trân Trân làm chứ. Cửa hàng đó vẫn là cô ta đi cùng mua đấy, thế mà lại để mẹ chồng giành mất trước.
Lúc đi ngủ, Giang Lệ Lệ nằm trên giường nói với chồng là Lưu Tiểu Quân: “Mẹ đã lớn tuổi rồi, sao có thể để mẹ ấy vất vả bên ngoài được, hay l em thay mẹ đi?”
Lưu Tiểu Quân sao có thể không biết cô ta đang nghĩ gì, vội vàng nói:
“Em đừng có mà tranh, mẹ đang hăng hái lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, không chừng còn mắng em một trận. Em cứ an phận mà chăm sóc Đại Mao Nhị Mao đi.”
Kiều Trân Trân không biết suy nghĩ của người nhà cô út, bây giờ cô cũng đang bận việc cửa hàng.
Cái gọi là, anh em ruột phải tính toán rõ ràng. Đã lấy hàng từ ba người anh trai nhà họ Kiều thì đương nhiên phải ký hợp đồng, không thể vì là họ hàng mà tùy tiện được.