Một người sao có thể thay đổi lớn đến vậy, nếu không phải ánh mắt của đối phương, Kiều Trân Trân nhiều nhất chỉ thấy hai người giống nhau, sẽ không liên tưởng đến cùng một người.
Nhưng mà đối phương là đặc vụ, cải trang ẩn núp là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa hai hình tượng này có thể đều không phải là Đoạn Nhất Phàm thật, thậm chí cái tên Đoạn Nhất Phàm này cũng có thể là giả.
Nhưng tại sao đối phương lại cố tình nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, khiến cô muốn tự lừa dối mình giả vờ không quen cũng không được.
Cảm giác như vậy, khiến Kiều Trân Trân nổi cả da gà, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng dẫn theo bọn trẻ rời khỏi đây về Bắc Kinh, thậm chí không muốn đến Dương Thành nữa.
Đám cháy mãi đến chập tối mới được khống chế, bên tầng bốn cháy chỉ còn lại một cái khung rỗng, nghe nói còn c.h.ế.t ba người, vì sự xuất hiện của Đoạn Nhất Phàm ban ngày, Kiều Trân Trân cảm thấy vụ hỏa hoạn này không giống như một tai nạn đơn thuần nữa rồi.
Phòng của Kiều Trân Trân ở tầng hai, cách nơi xảy ra hỏa hoạn hai lầu, cho nên không bị ảnh hưởng nhưng bây giờ cô có chút sợ hãi, nghĩ xem có nên trả phòng đổi sang một khách sạn khác không.
Nếu không phải chỉ có một chuyến bay lúc chín giờ rưỡi sáng về Bắc Kinh, cô đã sớm dẫn theo bọn trẻ chạy trốn ngay trong đêm, bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ thêm một đêm nữa.
Bất kể mục tiêu của Đoạn Nhất Phàm là gì, Kiều Trân Trân đều cảm thấy sự xuất hiện của anh ta tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, trở về khách sạn, sau khi dỗ dành bọn trẻ xong, Kiều Trân Trân vội vàng gọi điện cho Tống Cẩn.
Trước kia mua được cái Đại Ca Đại (1 loại điện thoại di động) từ chỗ Hoàng Tam, Kiều Trân Trân đã đưa cho Tống Cẩn dùng. Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng, Tống Cẩn đã bắt máy, sau đó Kiều Trân Trân liền kể lại chuyện khách sạn xảy ra hỏa hoạn và gặp Đoạn Nhất Phàm.
Tống Cẩn đang lái xe, vừa nghe Kiều Trân Trân nói xong, vội vàng đạp phanh, giọng nói căng thẳng nói:
“Ngày mai về thẳng nhà đi, đừng đến Dương Thành nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em cũng nghĩ vậy, sáng mai trực tiếp đi máy bay về.”
Hai vợ chồng lại nói chuyện thêm một lúc nữa, tâm trạng Kiều Trân Trân cũng bình tĩnh hơn một chút, không còn căng thẳng như trước nữa, cũng không định trả phòng nữa, lỡ như ra ngoài bị người ta theo dõi thì tệ, hơn nữa khách sạn vừa xảy ra hỏa hoạn, buổi tối chắc chắn sẽ tăng cường tuần tra, ngược lại sẽ an toàn hơn.
Tống Cẩn cúp điện thoại, vội vàng bấm một dãy số bí ẩn, chuyển máy qua mấy tay, cuối cùng cũng nói chuyện được với người bên kia, sau đó hai bên lại nói chuyện về vải may quần áo mới nhập về của trung tâm bách hóa Bắc Kinh, tiện thể nhắc một câu vợ con anh ta đang đi du lịch ở một khách sạn nào đó ở Hải Nam vẫn chưa về, sau đó liền cúp máy.
Nếu Kiều Trân Trân ở bên cạnh, chắc sẽ đầu đầy dấu chấm hỏi, vợ con anh gặp đặc vụ, anh còn có tâm trạng nói chuyện với người ta về quần áo mới sao?
Sau đó, Tống Cẩn thật sự chạy đến trung tâm bách hóa mua cho Kiều Trân Trân một bộ quần áo mới, dù sao thì trước sau phải nhất quán mới không khiến người khác nghi ngờ.