Tống Cẩn nói rất nhẹ, giọng điệu có thể coi là rất ôn hòa nhưng Kiều Trân Trân nghe vào tai, lại cảm thấy như tiếng chuông báo tử, cô thậm chí không có ý định bịa ra một cái cớ, rất nhiều chuyện căn bản không thể nào giải thích được.
Kiều Trân Trân bất lực thở dài, nhìn vào mắt Tống Cẩn nói:
“Bất kể anh... Các anh có tin hay không, mặc dù trên người em có bí mật nhưng em tuyệt đối không phải đặc vụ!”
Kiều Trân Trân vừa thở dài, tim Tống Cẩn đã treo lên cổ họng, lại nghe cô thừa nhận trên người mình có bí mật, Tống Cẩn cảm thấy tim mình đau nhói, trong mắt toàn là nỗi đau không kìm nén được.
Lúc này trong đầu Tống Cẩn có hàng vạn giả thiết, đều là nếu như Kiều Trân Trân thực sự là đặc vụ do địch phái đến, anh phải làm sao?
Nhưng dù thế nào, anh cũng không thể tự tay giao Kiều Trân Trân ra, chỉ nghĩ cách để cô bỏ tối theo sáng, làm sao để những người trong quân đội không phát hiện ra cô...
Những nghi ngờ mà Tống Cẩn nói trước đó, thực ra, anh đã xóa sạch cho Kiều Trân Trân từ trước khi nhân viên điều tra báo cáo, thủ đoạn rất bí mật, thậm chí còn vi phạm một số nguyên tắc làm người của anh, nếu không quân đội làm sao có thể để Kiều Trân Trân ở bên cạnh anh.
Lúc đó anh căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghĩ cách bảo vệ Kiều Trân Trân, dù sao cô cũng không thực sự đánh cắp bí mật quốc gia cho thế lực thù địch, chỉ là buôn lậu một số lương thực và dược liệu mà thôi, hơn nữa còn bán cho người dân trong nước ăn.
Tống Cẩn vẫn luôn tự lừa dối mình, tìm lý do tìm cớ cho Kiều Trân Trân, không chịu thừa nhận những điểm đáng ngờ của cô nhưng bây giờ... Cô muốn tự mình thừa nhận sao?
Tống Cẩn đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, chán nản…
Nhưng cuối cùng lại nghe Kiều Trân Trân rất thẳng thắn và kiên định nói cô không phải đặc vụ, Tống Cẩn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không muốn suy nghĩ xem câu nói này của cô có phải là thật hay không, dường như chỉ cần Kiều Trân Trân nói cô không phải, Tống Cẩn sẽ tin cô không phải.
Tống Cẩn không nhịn được nữa, ôm Kiều Trân Trân vào lòng, định nói gì đó nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình đau đến không nói nên lời.
Kiều Trân Trân nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Tống Cẩn, vội vàng rót cho anh một cốc nước.
Uống nước xong, Tống Cẩn thấy đỡ hơn một chút nhưng hơi thở uể oải tỏa ra từ người anh khiến Kiều Trân Trân thấy rất đau lòng.
Lúc này, Kiều Trân Trân không muốn nghĩ đến điều gì nữa, dứt khoát nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh muốn biết bí mật của em không? Nếu anh muốn, em sẽ nói cho anh biết.”
Lúc này Tống Cẩn cũng không biết mình nên trả lời cô như thế nào, anh muốn biết nhưng lại sợ mình không chịu nổi hậu quả như vậy, sợ mình sẽ mãi mãi mất đi đối phương.
Vài ngày trước, Tống Cẩn tưởng Kiều Trân Trân bị hại, cảm giác đau đớn tột cùng đó, anh không muốn trải qua thêm lần nào nữa, anh thà để Kiều Trân Trân lừa dối anh cả đời, chỉ cần mãi mãi ở bên anh, không rời xa anh là được.
Nhưng Kiều Trân Trân lại rất kiên định nói cô không phải đặc vụ, vậy thì trên người cô còn có bí mật gì?
Cuối cùng, Tống Cẩn nhẹ giọng nói:
“Muốn.”
“Được, vậy em sẽ nói cho anh biết, dù có kỳ lạ đến mức nào, em thề, từng lời em nói đều là thật.”