Điện thoại của Tống Cẩn đúng lúc được ba Kiều nghe máy. Bây giờ đang là lúc rảnh rỗi sau vụ mùa, ông ấy cũng không đến văn phòng đại đội nên khi nghe tin Kiều Trân Trân mang thai, ông ấy rất vui mừng, vội vàng báo cho mẹ Kiều biết.
Đúng lúc bị Trương Thúy Hoa đang ở cùng với mẹ Kiều nghe thấy, hai người đang tìm hũ đựng dưa chua ở trong bếp.
“Cái gì? Em gái mang thai rồi sao? Còn mời cả nhà mình lên thủ đô ăn Tết nữa à?” Trương Thúy Hoa phấn khích đến mức làm rơi cả dưa muối trên tay.
Mẹ Kiều vội vàng vỗ mạnh cô ta, nói: “Con dâu cả, con làm gì thế, làm rơi hết dưa muối của mẹ xuống đất rồi, đồ phá của này, Trân Trân mang thai chứ có phải con mang thai đầu mà con lại kích động thế!”
“Mẹ, con nhặt lên cho mẹ ngay, vẫn ăn được mà, không lãng phí đâu.” Trương Thúy Hoa vội vàng cẩn thận nhặt dưa muối lên, thầm nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời khi được lên thủ đô ăn Tết.
Sau đó, mẹ Kiều bảo Thiết Đản đi báo tin này cho nhà Kiều Nhị và anh ba Kiều, bảo năm nay bọn họ mua ít đồ Tết thôi, tránh lãng phí.
Thiết Đản vẫn còn nhớ lần trước cô đưa bọn chúng đi chơi khắp nơi, không hề biết lần lần đó Kiều Trân Trân đã bị bắt cóc. Khi nghe tin lần này lại được lên thủ đô chơi, cậu ấy vui mừng đến mức vừa đi vừa reo hò. Rồi vài phút sau, cả thôn đều biết nhà ba Kiều sắp lên thủ đô ăn Tết.
“Bà nghe gì chưa? Cả nhà đại đội trưởng sắp lên thủ đô ăn Tết đấy, thật không tầm thường mà.”
“Tôi nghe nói ăn tết ở thủ đô, nhà nào cũng phải g.i.ế.c một con lợn, không giống như chúng ta chỉ cắt được vài cân thịt thôi đâu.”
“Không chỉ một con lợn, còn có vô số kẹo bánh, nào là kẹo hoa quả, kẹo sữa, đủ cả!”
“Tôi còn nghe nói…”
Triệu Tố Phân sờ bụng đã sáu tháng của mình, rồi nhìn vẻ mặt ba cha con Kiều Vệ Đông vui sướng hớn hở, cô ta quyết định lần này dù thế nào cô ta cũng phải đi cùng. Bụng to thì sợ gì, cô ta vẫn có thể xuống ruộng làm việc mà, huống hồ còn có thể nằm ngủ trên tàu, cô ta không hề sợ.
Kiều Vệ Đông nhìn vợ, nói: “Bụng em... Hay là anh và Đại Sơn ở nhà ăn Tết với em, để Đại Chí theo ba lên thủ đô.”
Kiều Kiến Sơn, tên mụ là Đại Sơn, năm nay 3 tuổi, là con trai út của anh ba Kiều.
“Không cần, thai nhi rất ổn định, hơn nữa đã hơn sáu tháng rồi, không sao đâu. Trước đây em còn làm ruộng mà, ngồi tàu lửa thì có sao đâu.” Vẻ mặt Triệu Tố Phân kiên quyết, nói thế nào cũng không chịu bỏ lỡ cơ hội này.
Người vui mừng nhất không ai khác chính là chị dâu hai Lưu Tiểu Thanh. Cuối cùng bây giờ cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận ngắm nhìn thủ đô rồi, không ai có thể ngăn cản cô ta nữa.
Vì vậy vừa nghe Thiết Đản nói, cô ta đã bắt đầu lục tung đồ đạt để chuẩn bị sắp xếp hành lý.
Anh hai Kiều không chịu nổi nữa, nói: “Em vội gì chứ, năm nay ăn Tết đến tận tháng 2 dương lịch, bây giờ còn hơn nửa tháng nữa mới đến Tết.”
“Anh hiểu gì chứ, lỡ ba và mọi người muốn đi sớm hơn thì sao. Chúng ta cũng không thể chỉ chờ đến ăn uống được mà phải giúp em gái làm chút chuyện chứ.”