Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 244: Chương 244




Vừa bước vào, đám người ba Kiều đã choáng ngợp trước khí thế hùng vĩ của đại viện.

Trương Thúy Hoa còn tưởng ngôi nhà nhỏ em chồng ở trước đây đã không tầm thường rồi, không ngờ chưa đầy một năm, em chồng lại mua được một viện tử lớn và đẹp như vậy. Em chồng cô ta sống những ngày tháng thần tiên gì thế? Thật đáng ghen tị mà!

Ghen tị thì ghen tị nhưng cô ta không hề đố kỵ mà còn cảm thấy người như em chồng mình xứng đáng được sống những ngày tháng như vậy, từ nhỏ cô đã là người may mắn.

Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân lần đầu đến thủ đô, hai người hoàn toàn không có thời gian nói chuyện, nhìn không hết, sao còn sức mà nói chuyện phiếm với người khác.

Kiều Trân Trân không ngờ bụng chị dâu ba đã to như vậy mà vẫn đến đây. Lúc trước do cô không suy nghĩ chu toàn nhưng thấy tinh thần chị dâu ba rất tốt, cô cũng thấy yên tâm.

Triệu Tố Phân thật sự cảm thấy rất thoải mái, dọc đường đi cô ta chỉ ăn và ngủ, không hề mệt mỏi. Cả nhà cũng rất chăm sóc cô, ngay cả chiếc túi đeo chéo nhỏ cô ta mang theo cũng được chị dâu xách giúp. Cô ta cảm thấy thoải mái hơn ở nhà rất nhiều, may mà cô ta đã kiên trì đi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba Kiều vốn cũng định để lão tam ở quê ăn Tết với vợ nhưng con dâu ba cứ nhất quyết đòi lên thủ đô. Ba Kiều cũng không còn cách nào khác, đành phải dặn dò mọi người trên đường đi phải quan tâm cô ta nhiều hơn.

Cũng may dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, bụng của con dâu ba cũng rất khỏe, không có cảm giác khó chịu gì.

Bây giờ trong nhà đột nhiên có thêm nhiều người, ăn cơm phải bày ra hai cái bàn lớn, một bàn cho người lớn, một bàn cho trẻ em, không khí không chỉ náo nhiệt mà còn hơi ồn ào.

Tuy nhiên, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc, không hề cảm thấy ồn ào gì. Ngay cả Triệu Đại Cương cũng thấy rất tốt, ông ấy thích cả nhà đông đúc và náo nhiệt như vậy, ăn Tết thì phải như thế.

Mặc dù ông vẫn luôn cười, cố gắng cười dịu dàng nhưng bọn trẻ vẫn sợ ông, ngoài Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, những đứa khác chỉ chào “Ông nội Triệu” rồi không dám lại gần ông.

Ngay cả ba Kiều cũng hơi sợ ông già này, không dám nói to trước mặt ông. Triệu Đại Cương không còn cách nào khác, ông đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình rồi.

Kiều Trân Trân ở bên cạnh nhìn thấy thế thì buồn cười, cô đành nhờ Tống Cẩn nhanh chóng đi giảng hòa, đừng để hai ông già ở riêng với nhau, tránh để hai người không tự nhiên.

Lúc này thầy Cố vẫn chưa đến, công việc ở căn cứ Côn Bằng vẫn chưa xong nên thầy Cố còn phải đợi thêm vài ngày nữa.

Buổi tối ăn cơm xong, mẹ Kiều, chị dâu cả, chị dâu hai và chị Triệu cùng nhau dọn dẹp bát đũa, lẽ ra Kiều Trân Trân cũng muốn giúp nhưng bị mẹ Kiều cản lại.

Vài ngày nữa, chị Triệu cũng sẽ đưa hai đứa con gái về quê ăn Tết. Kiều Trân Trân thấy đám người mẹ Kiều đến sớm nên định cho chị Triệu nghỉ sớm, trước khi về còn tặng cho chị một phong bao lì xì lớn.

Ngoài ra, lần này Quan Tiểu Mạn lại thi đứng đầu lớp, Kiều Trân Trân khen ngợi Quan Tiểu Mạn trước mặt tất cả bọn trẻ, còn thưởng cho cô bé một chiếc cặp sách mới, hơn nữa còn tặng cho hai chị em một phong bao lì xì mừng năm mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.