Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 265: Chương 265




Sau đó Vân Thư đề nghị muốn nói chuyện riêng với thầy Cố, nói mình có một vấn đề học thuật muốn nhờ thầy chỉ bảo. thầy Cố lập tức đưa Vân Thư vào phòng sách của mình, Vân Thư giả vờ hỏi vài câu rồi khéo léo nói yêu cầu của mình.

“Thầy Cố, tôi cũng không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều nhìn tôi đầy thành kiến, hoàn toàn không quan tâm tôi có bị người khác lừa hay không. Xin ngài nể mặt chuyện trước đây, giúp tôi đi.” Vân Thư khóc như mưa như gió, trông rất đáng thương.

Thầy Cố vốn rất coi trọng tài năng của Vân Thư, mặc dù cô ấy bị đặc vụ dụ dỗ phạm sai lầm. Nhưng trong nghiên cứu học thuật, Vân Thư vẫn rất có năng khiếu, thầy Cố cũng không hề coi thường cô ấy.

Nhưng tối nay cô ấy lại lấy danh nghĩa thảo luận học thuật, vòng vo để nhờ ông ấy giữ bí mật chuyện cô ấy đã ngồi tù.

Thầy Cố cảm thấy hơi thất vọng, xem ra, tâm tư của Vân Thư không còn đặt vào chuyện nghiên cứu học thuật nữa rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có thể nói thẳng ra được chuyện này là được, sao phải vòng vo như vậy, thầy Cố cũng không thích những người nhỏ mọn.

Tuy nhiên, nhìn thấy hậu bối mà mình từng coi trọng đau lòng khóc lóc, thầy Cố cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của cô ấy, cuối cùng vẫn đồng ý giữ bí mật giúp Vân Thư.

Lúc này Vân Thư mới hài lòng rời đi, trước khi đi cũng đưa cho thầy Cố thiệp mời cưới. Thầy Cố cũng chân thành chúc mừng cô ấy, còn chủ động hỏi cô ấy có mời gia đình Tống Cẩn không. Dù sao trước đây mọi người cũng quen biết, lúc ở căn cứ Côn Bằng cũng thường xuyên ăn cơm cùng nhau, hơn nữa bây giờ mọi người đều ở Bắc Kinh nên thầy Cố hỏi như vậy cũng không có gì lạ.

Vân Thư cười gượng gạo, nói: “Cảm ơn thầy Cố nhắc nhở, ngày mai tôi sẽ cùng vị hôn phu của tôi đến đó.”

Cuối cùng, thầy Cố đưa địa chỉ nhà mới nhất của Tổng Cẩn cho cô ấy, nhắc nhở: “Nhà họ đã chuyển đi rồi, không còn ở biệt thự nhỏ trước đây nữa, cô đừng đi nhầm, kẻo lại chạy một chuyến công cốc, kể ra thì ba người chúng ta cũng quen biết nhau từ nhỏ.”

Vân Thư chỉ đành gượng gạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ.

Khi Vân Thư về dưới lầu nhà mình, vừa lúc gặp Lục Minh đang đợi ở bên dưới, hai người định kết hôn vào ngày đầu năm mới, đang lúc tình nồng thắm thiết. Hơn nữa nhà hai người đều ở đại viện của chính phủ nên mỗi ngày gặp nhau cũng rất tiện.

“Em đi đâu vậy?” Vừa nhìn thấy Vân Thư, Lục Minh đã quan tâm hỏi thăm. Anh ấy ăn tối xong thì đến đây, sau đó mẹ Vân Thư nói Vân Thư ra ngoài đi dạo nên Lục Minh xuống dưới lầu đợi cô ấy, cứ đứng đợi thế gần một tiếng đồng hồ.

Lúc này tâm trạng Vân Thư không được tốt lắm, không muốn để ý đến Lục Minh nên thuận miệng trả lời: “Em đi đưa thiệp mời cho thầy Cố.”

Lục Minh biết thầy Cố, trước đây Vân Thư từng làm việc ở căn cứ Côn Bằng, mời thầy Cố đến dự đám cưới của bọn họ cũng là chuyện nên làm, thế anh ấy nói: “Chẳng phải trước đây hai chúng ta vẫn luôn cùng nhau đi đưa thiệp mời sao? Sao em không gọi anh?”

Thật ra Lục Minh nói lời này không có ý gì khác, anh ấy chỉ muốn làm những chuyện này cùng vị hôn thê của mình mà thôi. Nhưng Vân Thư lại cảm thấy Lục Minh đang chất vấn mình, cộng thêm tâm trạng lúc này của cô ấy vốn không vui nên cô ấy chỉ tùy tiện nói qua loa mình mệt rồi, muốn về ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.