Văn Cầm nghĩ đến số tiền chia hoa hồng hai mươi vạn mỗi năm sau này nên hoàn toàn không để ý đến chút tiền lãi này, viết thì viết cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng khi Văn Cầm cầm tiền đi tìm Vân Thư, Vân Thư lại không hài lòng lắm. Cô ta tưởng ít nhất Văn Cầm cũng có thể lấy hai mươi vạn, nhưng chỉ có một nửa nên khiến cô ta rất thất vọng.
Vì sĩ diện, Văn Cầm không nói mình đi vay số tiền này, vì vậy, Vân Thư còn tưởng đây là tiền của nhà Văn Cầm.
“Nếu cô chỉ có thể đầu tư số tiền này thì sẽ không có hai mươi vạn hoa hồng đâu. Cô xem trong bản kế hoạch đã viết rõ, tiền hoa hồng sẽ chia theo tỷ lệ.”
Vân Thư hơi buồn bực nói với Văn Cầm.
Văn Cầm cười ngại ngùng: “Hay là thế này, cô cứ cầm số tiền này trước, số còn lại tôi sẽ nghĩ cách đưa cho cô sau.”
Thấy vậy, Vân Thư cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận.
Gần đây Vân Thư vẫn luôn bận rộn vì chuyện nhà máy điện tử nên không để ý đến Lục Minh.
Lục Minh tìm gặp mấy lần, muốn bàn bạc chuyện sắp xếp tiệc cưới cùng cô ta nhưng Vân Thư vẫn không hề quan tâm chút nào. Thậm chí khi nhắc đến chuyện kết hôn lại cảm thấy khó chịu, thêm vào đó, bây giờ cô ta lại tìm được một cái máy rút tiền như Văn Cầm nên vai trò của Lục Minh không còn quan trọng nữa.
Lúc đầu Vân Thư muốn kết hôn với Lục Minh kết hôn, một phần là thấy mình tuổi đã lớn nên tìm một người để sống ổn định, phần khác là thấy Lục Minh có thể giúp lập nghiệp.
Nhưng kể từ khi gặp lại Tống Cẩn, nhìn thấy tình hình hiện tại của nhà máy cơ khí Tống thị, Vân Thư thấy suy nghĩ trước đây của mình có hơi hấp tấp. Gia thế của Tống Cẩn còn không bằng mình, anh có thể làm nên cơ nghiệp nhà máy cơ khí thì không có lý gì mà cô ta lại không làm được.
Hơn nữa, bây giờ cô ta đã kéo Văn Cầm về phe mình, nếu đến lúc đó có chuyện gì, thầy Cố là ba chồng của Văn Cầm chắc chắn cũng sẽ giúp.
Vân Thư theo bản năng cho rằng trong số những người quen của Tống Cẩn, chỉ có thầy Cố là có bối cảnh tốt hơn. Nên nếu nói Tống Cẩn có ai chống lưng thì chỉ có thể là thầy Cố.
Vậy thì bây giờ thầy Cố cũng trở thành người chống lưng của mình, Vân Thư không còn gì phải lo lắng nữa.
Tính toán một lúc, vai trò của Lục Minh trở nên rất hạn chế. Tiền bạc và quan hệ, Vân Thư đều có thể tự lo được cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì vậy, khi Lục Minh lại đến hẹn Vân Thư ăn tối, ánh mắt cô ta nhìn anh ta tràn đầy sự chán ghét, gần như chẳng vừa mắt thứ gì. Thậm chí cô ta còn tự hỏi chính mình có nên kết hôn với Lục Minh không, một người đàn ông như vậy có xứng với mình không?
Lần đầu tiên Lục Minh yêu đương, cũng không có kinh nghiệm gì, ngoài việc hẹn người ta đi ăn thì cũng không biết nói gì hay, thậm chí ngay cả tặng quà cũng không biết phải tặng gì.
Mà cũng không có gì đáng học hỏi từ kinh nghiệm của người bạn thân nhất là Trần Đông Thăng, bởi vì Trần Đông Thăng có thể yêu đương kết hôn hoàn toàn là nhờ vợ anh ta theo đuổi. Trước khi kết hôn, Trần Đông Thăng cũng giống như Lục Minh, không biết nói lời đường mật, cũng không biết tặng quà, thậm chí ngay cả những lần cãi nhau ít ỏi, cuối cùng cũng là vợ dỗ dành anh ta.
Vì vậy Lục Minh tìm Trần Đông Thăng làm cố vấn tình cảm chẳng khác nào dẫn anh vào đường cùng.