Nhưng, dù sao đây cũng là chuyện giữa Lục Minh và Vân Thư. Kiều Trân Trân không quen lắm với hai người họ, vì vậy cũng không tiện nói gì nhiều.
Đột nhiên, Kiều Trân Trân nghĩ đến việc Lục Minh có thể vẫn chưa biết chuyện Vân Thư ngồi tù, cô ta không nhịn được liền buột miệng nói: “Lục Minh, không phải anh vẫn chưa biết chuyện Vân Thư từng ngồi tù chứ?”
Lục Minh: Ơ?!
Trần Tư Vũ như đột nhiên phát hiện ra Kiều Trân Trân, vội nắm lấy tay cô hỏi: “Cô nói gì cơ? Vân Thư từng ngồi tù?”
Kiều Trân Trân nhìn biểu cảm của Lục Minh thì biết anh ta không biết chuyện này, vì vậy liền kể lại chuyện Vân Thư bị đặc vụ lừa lấy tài liệu mật ở căn cứ Côn Bằng. Cô ta kể lại quá trình xảy ra sự việc một cách trung thực, không hề phóng đại.
“Mặc dù Vân Thư bị đặc vụ dụ dỗ lừa gạt nhưng cô ta thực sự đã vi phạm quy tắc làm việc của căn cứ. Hơn nữa hậu quả gây ra còn khá nghiêm trọng, vì vậy bị kết án một năm rưỡi tù giam.”
Trần Tư Vũ im lặng nghe Kiều Trân Trân kể xong, không hề nhân cơ hội này giẫm đạp Vân Thư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái độ tức giận trước đó cũng hoàn toàn thay đổi, mà là lo lắng nhìn Lục Minh, sợ anh ta không chịu nổi cú sốc này. Thậm chí còn lên tiếng an ủi: “Anh Lục Minh, thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Vân Thư, cô ta cũng bị người ta lừa.”
Trần Tư Vũ thực ra không quan tâm Vân Thư có bị người ta lừa hay không, cô ta chỉ lo Lục Minh lúc này uống rượu không chịu nổi kích thích lớn như vậy. Trước tiên cứ phải an ủi anh ta đã nhưng thấy Lục Minh chỉ hơi kinh ngạc chứ không có phản ứng gay gắt nào khác, cô ta cũng yên tâm.
Kiều Trân Trân nhìn Trần Tư Vũ như vậy, thầm nghĩ, cô gái này thật sự là người thật thà.
Trần Tư Vũ không nói, Kiều Trân Trân quyết định giúp cô ta nói: “Đúng vậy, chuyện ngồi tù này thực sự không thể hoàn toàn trách Vân Thư. Nhưng sau khi cô ta trở về lại không nói chuyện này với anh, ngay cả khi hai người sắp kết hôn rồi, cô ta cũng không nói. Điều này có vẻ hơi không ổn, vạn nhất sau này con của hai người muốn đi lính hay gì đó thì chắc chắn không được, thẩm tra chính trị sẽ không qua được.”
Nhìn Lục Minh như khúc gỗ, Kiều Trân Trân quyết định châm thêm lửa: “Anh nói xem, trước đây Vân Thư cũng không nói là đang quen anh, sao đột nhiên lại muốn kết hôn? Không phải là... định lừa hôn chứ?”
Kiều Trân Trân cố ý dừng lại một chút, để cái đầu rỉ sét của Lục Minh suy nghĩ kỹ đã.
Lục Minh còn chưa kịp nói gì thì Trần Tư Vũ bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi:
“Đúng rồi, chắc chắn là vậy. Anh Lục Minh, anh nghĩ kỹ xem, trước đây cô ta đối với anh luôn không lạnh không nhạt, sao đột nhiên lại đồng ý kết hôn với anh. Thậm chí còn bỏ qua cả quá trình tìm hiểu mà trực tiếp tiến tới kết hôn, đây không phải là lừa hôn thì là gì?”
Kiều Trân Trân: “Cũng không nhất định là lừa hôn, dù sao Vân Thư vừa xinh đẹp vừa hào phóng lại vừa lương thiện, sao có thể làm ra chuyện lừa hôn được chứ.”
Khi Kiều Trân Trân nói lời này, cô nhìn Tống Cẩn một cách đầy ẩn ý. Giống như đang nói, mấy người đàn ông các anh hễ gặp người khác giới xinh đẹp một chút là lập tức mất hết trí khôn, ngoài nhan sắc ra thì không nhìn thấy gì khác nữa.