Kiều Trân Trân ở bên này thở dài cảm thán với ba Kiều, bên bếp những đứa trẻ đều phấn khích vây quanh Triệu Đại Cương g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá.
Hôm nay thành quả đi săn của họ cũng tạm được, ít nhất là tốt hơn hôm qua, bắt được ba con gà rừng và hai con cá lớn mười mấy cân.
Gần đỉnh núi có một ao nước tự nhiên, lúc Cẩu Đản đi ngang qua thì thấy trong nước có rất nhiều cá, con nào cũng to.
Người trên núi ít, vị trí này cũng khá hẻo lánh nên ngoài những người rảnh rỗi như Triệu Đại Cương thì ít khi có người đến, vì vậy những con cá này càng lớn.
Vì thế mọi người quyết định dừng lại để bắt cá.
Những con cá này cũng ngốc, có lẽ là ở trong môi trường an toàn lâu rồi nên trí thông minh giảm sút, thực sự để họ bắt được hai con.
Phải khen Tống Cẩn một chút, cách bắt cá là do Tống Cẩn nghĩ ra, dụng cụ cũng là do Tống Cẩn làm tại chỗ. Điều này cho thấy, đầu óc là một thứ tốt.
Ba con gà rừng đều do Triệu Đại Cương bắt được, những con vật hoang dã này không giống gà nhà, chúng chạy rất nhanh. Nếu không có chút bản lĩnh nào thì thực sự rất khó bắt được.
Ba Kiều hai ngày liên tiếp đều về tay không. Vốn dĩ hôm nay còn muốn chứng minh bản thân trước mặt cháu trai và cháu ngoại, kết quả lại chứng minh rằng mình thực sự đã già rồi khiến ông ta hơi buồn bực.
Thấy Kiều Trân Trân cười hì hì, ông ta không vui nói: “Cười cái gì mà cười, mau đi giúp g.i.ế.c gà đi. Ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hôm nay con nấu cơm.”
Kiều Trân Trân:... Được rồi, nấu thì nấu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những đứa trẻ đều biết Kiều Trân Trân nấu ăn ngon, vui mừng nhảy cẫng lên. Mặc dù bây giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, gà vịt cá thịt muốn ăn là có thể ăn nhưng hôm nay không giống. Đây là do chính tay chúng bắt được, ăn chắc chắn sẽ ngon hơn.
Đi theo bắt = tự tay bắt, không sai!
Tống Tiểu Bảo: “Mẹ, con muốn ăn cá chua, con biết trong vại của bà ngoại có dưa chua muối.”
Thiết Đản: “Cô, cháu muốn ăn gà ăn mày, lần trước chúng ta ăn ở Hải Nam ấy. Giờ nghĩ lại cháu vẫn thèm chảy nước miếng.”
Cẩu Đản: “Cô, cháu không kén, chỉ cần là thịt là cháu thích ăn. Mẹ bảo từ nhỏ cháu đã ăn khỏe, cái gì cũng ăn được nên sau này chắc chắn sẽ cao to đẹp trai.”
Kiều Trân Trân đang nhổ lông gà chăm chỉ nhìn bọn trẻ phấn khởi, cười đáp: “Được, nghe các cháu cả.”
Nhưng Tống Tiểu Bảo lại phản đối lời Thiết Đản: “Anh Thiết Đản, anh ăn nhiều thì không liên quan đến việc anh đẹp trai hay không. Nhiều nhất là anh chỉ cao to thôi, chứ không phải cao to đẹp trai.”
Năm nay Tống Tiểu Bảo đã mười tuổi, bây giờ đã có hiểu biết và nhận thức riêng về chữ “Đẹp trai”. Cậu bé cảm thấy Cẩu Đản chưa đạt đến tiêu chuẩn đẹp trai, như ba cậu mới gọi là đẹp trai. Đương nhiên, là con trai ruột của ba thì chắc chắn cậu cũng đẹp trai.
Cẩu Đản năm nay mười hai tuổi, đã hiểu chuyện, nghe Tống Tiểu Bảo nói vậy thì phản bác ngay: “Thằng nhóc con mày biết cái gì, người như tao mới gọi là đẹp trai, đàn ông phải như tao này.”
Bọn trẻ mười hai tuổi bây giờ đều tự nhận là đàn ông rồi, một tràng lời của Thiết Đản khiến những người lớn có mặt ở đó không nhịn được cười ồ lên.
Mọi người vừa cười, Cẩu Đản lại sốt ruột: “Mọi người cười cái gì?” Chẳng lẽ mẹ toàn lừa mình, thực ra mình chẳng đẹp trai chút nào sao?
Lúc này Tống Cẩn vừa vặn đứng cạnh Cẩu Đản, thấy vậy vội vàng an ủi: “Cẩu Đản, chúng ta vui, vui nên cười. Nhìn xem con còn nhỏ mà đã đẹp trai thế này rồi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn.”
Cẩu Đản thấy dượng nói vậy thì lập tức vui vẻ, sau đó kéo Tống Cẩn hỏi: “Dượng, vậy sau này cháu lớn lên có đẹp trai như dượng không?”
Cẩu Đản từ nhỏ lớn lên ở làng, không ít lần nghe những bà tám sau lưng bàn tán về gia đình cô cậu. Trong đó mọi người đều nhất trí cho rằng dượng Tống Cẩn của cậu là người đàn ông đẹp trai nhất làng.
Tống Cẩn bất lực, qua loa nói: “Nhất định rồi.”
Lúc này, Cẩu Đản mới hoàn toàn yên tâm, thỏa mãn nói: “Tuyệt quá, sau này cháu sẽ đẹp trai giống dượng.”
Kiều Trân Trân:... Sao nghe câu này có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?
Anh cả Kiều ở tận trấn Trường Phong đang cố gắng kiếm tiền cho con trai:... Con trai, tại sao con lại muốn giống dượng con, không thể giống ba con sao? Ngày xưa, hồi ba con còn trẻ cũng là đối tượng tranh giành của các cô gái trong làng đấy.
Kiều Trân Trân vừa ăn cơm xong không lâu thì nhận được điện thoại của anh cả Kiều. Anh ấy nói ngày mai sẽ cùng anh hai, anh ba về tham gia chuyện chia cổ tức. Họ thực sự không yên tâm khi Kiều Trân Trân mang theo nhiều tiền mặt như vậy nên giải quyết sớm thì mọi người mới yên tâm được.
Về chuyện này, Kiều Trân Trân nói thế nào cũng được. Dù sao bây giờ cô cũng rảnh rỗi, chỉ cần các anh có thời gian thì cô lúc nào cũng được.
Hôm nay ba anh em nhà họ Kiều cũng bàn bạc cả ngày, cũng không tiện mở lời, cứ như thể họ nóng lòng muốn tìm em gái lấy tiền vậy. Nhưng so với sự an toàn thì chút lo lắng này cũng chẳng là gì.
Một lần nữa họ không khỏi khâm phục sự vô tư của em gái, dám mang theo nhiều tiền như vậy trên người.
Kiều Trân Trân hiểu nỗi lo lắng của các anh nhưng cô không thể nói gì. Chuyện không gian này kể cho Tống Cẩn biết cũng được rồi, những người khác tốt nhất không nên biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gác máy, Kiều Trân Trân quay sang nói với mẹ Kiều rằng các anh sẽ về vào ngày mai, chị dâu và các cháu cũng tiện thể về sớm ăn Tết luôn. Sau khi chia cổ tức xong, các anh sẽ về trấn, còn chị dâu và các cháu thì không về nữa mà ở quê ăn Tết luôn.
Mẹ Kiều và những người khác thấy sắp xếp như vậy rất tốt. Chuyện chia cổ tức Kiều Trân Trân đã nói ngay từ hôm về. Bây giờ nhắc lại, mọi người đều thấy bình thường. Dù sao lúc đầu đầu tư mở xưởng, anh cô út cũng đã ký cái gì mà gọi là hợp đồng rồi.
Có câu nói hay, anh em ruột phải tính toán rõ ràng. Xưởng cũng mở được gần hai năm rồi, cũng nên chia cổ tức một lần.
Chỉ là ba Kiều, mẹ Kiều, thậm chí cả Triệu Đại Cương, không ai nghĩ rằng lần chia cổ tức đầu tiên của Kiều Trân Trân lại là chia bằng tiền mặt.
Trưa ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, khi tất cả mọi người lớn đều ngồi quây quần trong nhà chính nhà họ Kiều. Kiều Trân Trân mở chiếc vali bên cạnh ra, đập vào mắt mọi người là cả một vali tiền, sáng lóa khiến người ta hoa cả mắt.
Mở màn đã tung chiêu lớn, trong lòng Tống Cẩn thầm kêu: Vợ mình đỉnh quá!
Triệu Đại Cương:!!!