Kiều Trân Trân hiểu ra rồi, cười ngặt nghẽo, cô không thấy chuyện tình hoàng hôn này có vấn đề gì. Cô chỉ thấy dì Quế Hoa quả cảm, rất khâm phục lòng dũng cảm của bà.
Người khác lần đầu gặp Triệu Đại Cương đều rất sợ nhưng ai mà ngờ được, dì Quế Hoa là một góa phụ nông thôn, lại nhất hiện chung tình với Triệu Đại Cương.
Tất nhiên, chuyện nhất kiến chung tình này là do Kiều Trân Trân thông qua lời kể của mẹ Kiều mà tự tổng kết. Dì Quế Hoa chắc chắn sẽ không nói bà nhất kiến chung tình với Triệu Đại Cương. Bà chỉ nói thấy Triệu Đại Cương là người đáng tin cậy, muốn nhờ mẹ Kiều đến hỏi thử.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì Quế Hoa năm nay 48 tuổi, chồng bà đã mất vì tai nạn từ rất sớm. Bà chỉ có một cô con gái đã kết hôn rồi, lấy một người nông dân trong làng sinh một trai một gái, cuộc sống cũng khá ổn.
Ban đầu, con gái thấy dì Quế Hoa một mình muốn đón bà đến nhà mình ở nhưng dì Quế Hoa rất mạnh mẽ, không muốn đến nhà con rể ở nhờ, sức khỏe của bà cũng khá tốt. Hơn nữa bà và con gái cũng ở cùng một làng, vì vậy bà nhất quyết ở một mình.
Dì Quế Hoa nhiều năm như vậy không có ý định tái giá. Không ngờ đến tuổi này, gặp Triệu Đại Cương một lần mà lòng bà lại rạo rực.
Kiều Trân Trân cũng không biết nói gì, chẳng lẽ đây gọi là duyên phận?
Kiều Trân Trân cẩn thận nhớ lại, mấy ngày nay những người đến nhà họ, ai là dì Quế Hoa.
“Hôm kia, người mặc áo đỏ. Hôm đó còn tặng nhà mình một quả bí ngô to, nói là nhà bà ấy trồng... có ấn tượng không?” Mẹ Kiều cũng ở bên cạnh giúp Kiều Trân Trân nhớ lại.
Áo đỏ? Bí ngô?
Kiều Trân Trân mơ hồ nhớ hình như có một người như vậy, lúc đầu Kiều Trân Trân gặp người đó còn thấy bà khá nhanh nhẹn. Quần áo gì cũng rất sạch sẽ gọn gàng, rất khác với những phụ nữ nông thôn bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, không chừng người ta cố tình ăn mặc đẹp đến đây. Nếu không thì ít khi thấy người ở độ tuổi đó mặc một bộ đồ đỏ tươi như vậy.
Phải nói, dì Quế Hoa mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng vẫn khá đẹp, trong số những người ở độ tuổi của bà, có thể coi là trung bình khá. Chỉ xét riêng về ngoại hình thì vẫn xứng với Triệu Đại Cương.
Kiều Trân Trân không phải người có tư tưởng cổ hủ, nếu Triệu Đại Cương cũng có ý định tìm bạn già thì cô sẽ không phản đối. Cho dù không tìm dì Quế Hoa, tìm dì Mai, dì Lê, dì Hải Đường gì đó, Kiều Trân Trân đều ủng hộ.
Nhưng chuyện này, Kiều Trân Trân không thể quyết định. Vẫn phải hỏi ý người trong cuộc mới được nên Kiều Trân Trân đuổi mẹ Kiều về, hứa với bà sẽ tìm cơ hội hỏi ý ba chồng Triệu Đại Cương.
Mẹ Kiều hoàn thành một nhiệm vụ gian nan, nhẹ nhõm trở về, còn bảo Kiều Trân Trân tối nay sớm qua nhà cũ ăn cơm. Hôm nay bà hầm cho cô một con gà mái già.
Mẹ Kiều vừa đi, Kiều Trân Trân lôi Tống Cẩn vào phòng ngủ, háo hức chia sẻ với anh tin đồn động trời này. Không, phải nói là tin vui động trời này.
“Không ngờ ba mình vẫn phong độ như ngày nào, tuổi này rồi mà vẫn có đào hoa.”
Tống Cẩn nhìn nụ cười trong mắt Kiều Trân Trân, thấy cô bây giờ cười tươi như một con cáo nhỏ, sự phấn khích trong mắt cô không thể rõ ràng hơn.