Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 317: Chương 317




Cố Văn Lễ trở về phòng ngủ, nói một tràng với Văn Cầm: “Tiểu Cầm, em... sao em lại trở nên như vậy?”

Văn Cầm khóc như mưa, mặc dù vừa rồi ba chồng không mắng cô ta nhưng ông đã nổi giận với chồng khiến Văn Cầm cũng sợ hãi. Lúc này cô ta không dám cãi lại, chỉ vừa khóc vừa giải thích rằng mình không cố ý.

Sau đó, để được ba chồng và chồng tha thứ, Văn Cầm ngoan ngoãn ở nhà giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng nhưng lại khiến mình kiệt sức vì mệt mỏi.

Nhưng dù mệt đến đâu, Văn Cầm không dám nhắc đến chuyện thuê người giúp việc vào lúc này, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Nhưng mỗi tối cô ta vẫn không nhịn được mà khóc lóc kể lể với chồng là Cố Văn Lễ.

Cố Văn Lễ chỉ lắng nghe, không dám quyết định điều gì, vì ông già đá anh ta một cái đến giờ vẫn còn hơi đau.

Kiều Trân Trân đã học bổ túc buổi tối ở trường được một tháng, cô tự mua nhiều sách về thiết kế thời trang để học, cộng thêm sự giúp đỡ của thợ cả, hiện tại cô đã vẽ được mười hai mẫu thiết kế. Tất cả đều là trang phục mùa hè, trong đó có bốn mẫu trang phục nam và tám mẫu trang phục nữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thợ cả đã may thủ công từng mẫu thử, mỗi mẫu một kiểu. Trang phục nam do Tống Cẩn mặc thử, trang phục nữ do Kiều Trân Trân tự mặc thử, hiệu quả hoàn hảo, Kiều Trân Trân nhìn thấy vô cùng hài lòng.

Vì mọi thứ đã sẵn sàng, Kiều Trân Trân chuẩn bị làm việc lớn.

Đầu tiên, cô thuê hai mặt bằng trên con phố sầm uất nhất của Bắc Kinh, sau đó nhờ sư phụ Lý trang trí đơn giản, đồng thời thuê thợ mộc làm một số ma-nơ-canh.

Về những bản thiết kế thời trang, Kiều Trân Trân gửi đến Xưởng may Hồng Vũ ở Bắc Kinh để sản xuất. Mỗi mẫu chia thành ba cỡ lớn, vừa và nhỏ, tạm thời may trước một nghìn bộ mỗi cỡ.

Xưởng may Hồng Vũ là một doanh nghiệp nhà nước lâu đời, chuyên sản xuất quần áo may sẵn, đã có lịch sử gần ba mươi năm. Trước đây họ từng là ông lớn trong ngành may mặc, ví dụ như đồng phục của các đơn vị nhà nước lớn, hầu hết do Hồng Vũ sản xuất.

Tuy nhiên, những năm gần đây, sau khi cải cách mở cửa đã xuất hiện nhiều xưởng may nhỏ, đặc biệt là ở Giang Tô, Chiết Giang và Quảng Châu. Quần áo sản xuất ở đó không chỉ có kiểu dáng mới lạ mà giá cả cũng rẻ hơn, vì vậy đã chiếm lĩnh được không ít thị phần.

Một năm gần đây, ngay cả đơn hàng may đồng phục cho Nhà máy cơ khí ở Bắc Kinh cũng bị một xưởng may tư nhân ở Giang Tô cướp mất, khiến Hồng Vũ đã thiệt hại một khoản doanh thu lớn.

Nhưng Nhà máy cơ khí không còn cách nào khác, hiệu quả hoạt động của nhà máy những năm gần đây không tốt, tất nhiên phải cắt giảm chi phí, tiết kiệm được khoản nào thì tiết kiệm.

Hồng Vũ không thể làm gì được, dù có khiếu nại lên chính quyền thành phố thì các nhà lãnh đạo không dám và không muốn can thiệp. Nhà nước đang khuyến khích tự chủ kinh doanh và kinh tế thị trường, Hồng Vũ lại muốn làm theo mô hình bao cấp như trước thì làm sao được.

Vì vậy, lãnh đạo Xưởng may Hồng Vũ bắt đầu tích cực mở rộng hoạt động kinh doanh, nếu không hàng chục nghìn người trong xưởng phải sống như thế nào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.