Giấy tờ tùy thân này là chứng minh thư thế hệ đầu tiên, khác với thẻ căn cước công dân gắn chip thông minh mà thời hiện đại dùng. Nhờ phúc của Bộ Ngoại thương, nếu họ tự làm thì chắc không nhanh như vậy.
Những người trên xe cũng thấy phấn khích giống Kiều Trân Trân, mặc dù mọi người phấn khích vì những việc khác nhau nhưng không hề ngăn cản họ thảo luận sôi nổi.
Đồng chí Tiểu Lưu rất nhân văn dành cho mọi người năm phút tự do thảo luận, sau đó mới bắt đầu giới thiệu chi tiết về lịch trình và những việc cần chú ý trong chuyến công du lần này.
“Mọi người đã nghe rõ chưa? Nếu ai còn thắc mắc gì có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào, trong suốt chuyến công du này, tôi sẽ phục vụ mọi người.”
“Không còn vấn đề gì, bí thư Lưu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cảm ơn anh, bí thư Lưu.”
Trên xe còn lại, một đồng nghiệp khác của Bộ Ngoại thương là Chu Thành phụ trách.
Đây là người quen cũ của Kiều Trân Trân, anh hai Giang cũng quen anh ấy. Tại cuộc họp ngoại thương lần trước, anh hai Giang còn tặng anh ấy một thùng tương ớt.
Mọi người đến sân bay, xếp hàng kiểm tra an ninh như học sinh tiểu học, rồi lại xếp hàng để vào phòng chờ. Sau đó họ được phép tự do đi lại nhưng không được ra khỏi phòng chờ, trong này có cả nhà vệ sinh nên cũng tiện.
Phòng chờ này được chuẩn bị riêng cho đoàn công tác của họ, không có người ngoài, hơn nữa máy bay mà họ sắp đi là máy bay chuyên dụng, không phục vụ hành khách khác.
Kiều Trân Trân không ngờ lần đầu tiên trong đời mình được ngồi máy bay chuyên dụng lại trong tình huống như này, thật thú vị.
Hơn nữa phòng chờ của thập niên 80 khác so với hiện đại, nên Kiều Trân Trân muốn đi dạo xung quanh. Vương Mỹ Lệ cũng muốn đi, anh hai Giang và Hoàng Tam cũng không muốn bỏ lỡ, bốn người quyết định cùng nhau đi dạo khắp nơi.
Trong lúc họ đang xem say sưa thì đột nhiên một giọng nói khinh thường chế nhạo vang lên: “Đồ nhà quê!”
Một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn khinh bỉ về phía Kiều Trân Trân, vẻ mặt không hề che giấu, nhìn nhóm Kiều Trân Trân như nhìn một đống rác.
Vân Thư ngồi đối diện cô ta, vẻ mặt hả hê.
Thật ra có nhiều người cũng tò mò như Kiều Trân Trân, vì hầu hết người trong đoàn lần đầu tiên ra nước ngoài, tò mò và thích thú là điều không thể tránh khỏi.
Câu “Đồ nhà quê” của người phụ nữ kia nói không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy, mấy người đàn ông đang đi dạo khắp nơi giống Kiều Trân Trân lập tức đỏ mặt.
Những người có thể đi cùng Bộ Ngoại thương ra nước ngoài khảo sát chắc chắn không phải người bình thường, ít nhấy gia đình cũng phải khá giả như nhà Hoàng Tam vậy.
Vì vậy, không cần Kiều Trân Trân ra tay, những người bên cạnh đã lập tức tranh cãi với người phụ nữ kia.
“Bà cô này, cô nói năng cho cẩn thận, đây không phải nhà cô, không ai chiều chuộng cô đâu!” Người nói là một cậu thanh niên với vẻ mặt non nớt, trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Người phụ nữ bị cậu thanh niên trạc tuổi mình gọi là cô, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu. Cô ta đứng dậy, chỉ vào đối phương, lớn tiếng nói:
“Cậu gọi ai là bà cô hả? Đúng là đồ nhà quê không được dạy dỗ, đám nhà quê như mấy người đi đâu cũng nhìn ngó lung tung. Tôi thấy loại người như cậu không nên ra nước ngoài, tránh làm mất mặt.”